Cung Thiếu Ảnh để lại một câu nói: “Chỉ mong cô đừng làm tôi thất vọng!”
Dứt lời, ông ta xoay người nghênh ngang mà đi!
Alice đi đến trước giường phẫu thuật, cuối đầu xuống, nhìn khuôn mặt non nớt và thanh tú của Hữu Hữu, chần chờ một chút, không cầm lòng đưa tay lên, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của cậu ấy.
Đôi môi nhỏ của cậu ấy nhẹ nhàng rung động, lặng lẽ nhắm mắt lại.
“Thực sự xin lỗi!”
…
Căn phòng tĩnh lặng, tia sáng không lọt vào, trong phòng tối tăm.
“Đùng.”
Chỉ một bóng đèn sáng lên.
Alice ẵm Hữu Hữu lên ôm xuống sofa, giúp cậu ta điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Hữu Hữu nửa tỉnh nửa mơ, đôi mắt hơi hơi hé mở, ý thức rơi vào hỗn độn, trong lúc nhất thời không phân biệt rõ rốt cuộc đang ở hiện thực, hay là vẫn nằm trong cơn mơ.
Cô ta đi đến trước máy quay đĩa, bỏ vào trong một mảng đĩa, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Âm nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên.
Alice nhẹ nhàng cúi xuống trước mặt cậu ấy, giơ tay lên, đồng hồ quả quýt rớt ra, nhẹ nhàng rủ xuống đất.
Hữu Hữu mở to mắt, trong cái cự ly mông lung, cùng với sự lắc lư nhẹ nhàng của đồng hồ quả quýt, tròng mắt thất thần, trở nên trống rỗng hắc ám.
Cậu ấy bỗng nhiên cảm giác được đỉnh đầu có một đốm sáng từ từ chiếu lên thân thể, toàn thân đều bị ấm áp bao vây.
Ngay sau đó, mở to đôi mắt, cậu ấy nhìn thấy một bờ biển vô tận, ánh nắng chiếu xuống, bờ cát màu vàng lấp lánh chiếu sáng, cậu ấy chạy trên bờ biển, nhìn quanh bốn phía, không có một bóng người.
Đột nhiên, đầu đau như búa đổ.
Giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ vang lên.
“Cô là ai?”
Hữu Hữu cảnh giác xoay người, nhưng không thấy người nào cả.
“Ai đang nói chuyện?”
Người phụ nữ nói: “Cháu tên gì?”
Hữu Hữu không cần phải nghĩ ngợi nói: “Vân Thiên Hữu.”
Người phụ nữ nói: “Cháu nhìn thấy cái gì không?”
Hữu Hữu dụi vào cháu mắt, quay người lại, thấy Mộ Nhã Triết không biết khi nào đứng ở phía sau, mỉm cười chăm chú nhìn cậu ấy.
Trên mặt cậu ấy đột nhiên trở nên tươi rói: “Cha!”
Cậu ấy vui mừng khôn xiết nhào đến, nhưng lúc chạy thẳng đến người anh ta, mở rộng vòng tay, chỉ ôm được khoảng không khí.
Cậu ấy kinh ngạc dừng lại, chú ý tập trung nhìn vào, người
ở phía trước bỗng chốc bốc hơi, không thấy nữa!
“Cha ơi?”
“Người đó không phải cha của con.”
“Cái gì?”
Hữu Hữu quá sợ hãi, không chờ sự nghi ngờ của cậu ấy, người phụ nữ lại tuần tự hỏi từng lời: “Cháu muốn nhìn thấy ai nhất?”
“Rốt cuộc là ai đang nói chuyện?”
Hữu Hữu ngỡ ngàng hỏi, cậu ấy sợ hãi lui lại mấy bước, và đụng vào một cơ thể mềm mại, giật mình xoay người lại, nhưng lại trông thấy Vân Thi Thi đứng ở phía sau, dịu dàng nhìn cậu ấy mỉm cười.
“Hữu Hữu, lại đây!”
“Mẹ!”
Hữu Hữu luống cuống chạy về phía cô ấy, sợ hãi đến nỗi sắp khóc ra: “Mẹ…”
Cậu ấy mới vừa vươn tay, muốn nắm chặt lấy tay của Vân Thi Thi, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng người trước mắt lại biến mất rồi.
“Mẹ!” Cậu ấy gào thét trong sự kiệt sức: “Mẹ!”
“… Hữu Hữu!”
Hữu Hữu lại nghe thấy kế bên có người đang gọi tên cậu ấy, cậu ấy xoay người qua, nhìn thấy Tiểu Dịch Thần đang ôm Tiểu Nguyệt Dao, chơi đùa trên bãi biển.
Hai đứa bé nhỏ đang chú tâm xây lâu đài cát, vui đùa rất là vui.
Tiểu Dịch Thần gọi cậu ta: “Hữu Hữu, lại đây cùng chơi nào!”
Hữu Hữu cũng không dám chạy qua đó nữa, cậu ấy sợ đi qua đó, hai người trước mắt lại biến mất không lý do nữa!
“Đừng…”
Hữu Hữu có chút do dự đi qua đó, một mình trơ trọi bất lực: “Đừng bỏ lại em…”
Cậu ấy cẩn thận đưa tay lên, nụ cười tươi rói của Tiểu Dịch Thần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng: “Hữu Hữu luôn ăn hiếp anh, anh không muốn ở cùng Hữu Hữu nữa!”