Mệt mỏi quá, giống như nằm một giấc mơ đầy ác mộng, trong lúc vô tri vô giác, đã mơ thấy rất nhiều người xa lạ.
Đứa nhỏ đứng dậy, thân thể từ từ lắc qua lắc lại, nhìn quanh bốn phía.
Bên trong Trung tâm y tế, đám đông đi qua đi lại.
Ánh sáng lạnh băng chiếu vào cơ thể cậu ấy, không cảm nhận được sự ấm áp nào.
Cậu ấy mặc trong người bộ đồ bệnh trắng xóa, vạt áo lộ ra một chút, trên đó dán đầy những miếng cán mỏng để đo nhịp tim đập và mạch đập.
Alice đi tới, mỉm cười nhìn phía cậu ấy: “Phạm, cháu tỉnh rồi à?”
“Dạ.”
Cậu ấy chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lên trán, mệt mỏi nói: “Giống như mơ một cơn ác mộng rất là dài.”
Alice cười cười nói: “Ác mộng ư? Là cơn ác mộng như thế nào vậy?”
Ánh mắt cậu ấy hơi hơi loạn nhịp, mỉm cười nói: “Có người gọi tên của cháu, nhưng mà, đó không phải là tên của cháu.”
“Hả?”
“Hữu Hữu...”
Cậu ấy đọc ra hai chữ này trong vô thức, vẻ mặt một mảng trống rỗng.
Cậu ấy nghe được, có người gọi tên của cậu ấy là Hữu Hữu...
Buồn cười nhất chính là cậu ấy mơ thấy một người phụ nữ.
Cậu ấy không ngừng đuổi theo bóng của người phụ nữ đó, nhưng mà người phụ nữ đó không hề quay đầu lại.
Cậu ấy dĩ nhiên đã quên khuôn mặt người phụ nữ mà nhìn thấy trong mơ rồi, không nhớ rõ lắm.
Alice giật mình, trong lòng thầm nghĩ, đã trải qua vô số lần thôi miên mức độ sâu, liên quan đến nhiều cái ký ức đã bị phong tỏa, nhưng mà cái tên “Hữu Hữu” này, cậu ấy lại có thể nhớ sâu đậm như vậy.
Xem ra, nếu muốn hoàn toàn phong tỏa ký ức của cậu ấy, còn cần một chút thời gian.
Alice nhẹ nhàng mà ôm lấy cậu ấy, giọng dịu dàng nói: “Cung Phạm, chẳng qua là một cơn ác mộng thôi, tỉnh lại, sẽ quên đi liền thôi!”
“Dạ...”
...
Lúc Cung Thiếu Ảnh bước vào, Hữu Hữu đang nằm trên giường phẫu thuật, trong lúc hôn mê sâu, vừa mới được thôi miên cấp độ sáu, khuôn mặt non nớt, mồ hôi lạnh đầm đìa, mí mắt cậu ấy rung động rất lợi hại, bỗng nhiên, một hàng nước mắt chậm rãi chảy xuôi xuống dưới, thấm ướt hết thái dương.
Cung Thiếu Ảnh đi qua đó, nhìn cậu ấy, mặc dù
là chìm trong hôn mê sâu, khuôn mặt yếu ớt cùng bất lực, nhưng vẫn hiện rõ như cũ.
Đối với cậu ấy mà nói, có lẽ đây là một cơn ác mộng.
Nhưng mà, trên thực tế ký ức của cậu ấy, vẫn đang bị phong tỏa từng ký ức nhỏ nhoi nhất.
Bình thường, sử dụng phương pháp này không nhiều, đa số dưới những trường hợp này, chỉ có lúc đối với lính đánh thuê xuất ngũ, Alice mới quyết định phong tỏa tất cả những ký ức của họ ở trong Tập Đoàn Cụ Phong, rồi mới cho họ rời khỏi.
Nhưng mà phàm là xuất thân từ lính đánh thuê của Tập Đoàn Cụ Phong, rất ít trường hợp quyết định xuất ngũ.
Cung Thiếu Ảnh hỏi: “Trí nhớ của cậu ấy có hoàn toàn bị phong tỏa không?”
“Còn cần cẩn thận quan sát kỹ.”
Alice thở dài nói: “Đây là một quá trình rất đau khổ.”
“...”Cung Thiếu Ảnh đột nhiên không nói một câu.
Qua thật lâu sau, ông ấy bỗng nhiên đau lòng hỏi: “Đau khổ như thế nào?”
“Đứa nhỏ này có ký ức rất quyến luyến về Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết, lúc đầu cậu ấy rất chống lại, cho nên ngay từ đầu thôi miên cấp độ một thất bại rồi.”
“Thất bại?”
Cung Thiếu Ảnh ý nghĩa sâu sắc: “Từ này rất khó từ miệng cô phát ra.”
Alice ngước mặt lên, bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy rất bài xích cái tên mới ‘Cung Phạm’ này, tôi đã diễn tập cho cậu ấy rất nhiều lần về ký ức mới, cậu ấy không chấp nhận rất là kháng cự, chỉ đến cập độ thôi miên bậc ba, mới miễn cưỡng thành công.”
Nhà thôi miên có thâm niên như Alice, nếu như vận dụng thuật thôi miên cao siêu, có thể sử dụng ký ức mới, để thay thế cho những ký ức cũ này.
Cung Thiếu Ảnh đặt tên cho cậu ấy là “Cung Phạm”.