Sở Tiểu Bảo vô cùng buồn bực một chuyện.
Đó chính là, dường như mẹ cậu không vui khi ở lại Cố gia.
...
Sở Hà ở lại Cố gia.
Thực tế, cô không muốn ở lại đây chút nào, Cố gia lớn như vậy, với cô nó như một nhà tù, trói buộc hoàn toàn tự do của cô.
Nhưng cô không thể không ở lại đây, vì Tiểu Bảo, cô không thể rời bỏ anh ta.
Anh ta là chỗ dựa duy nhất của cô.
Vì Tiểu Bảo nên cô cố gắng, không thể không ở lại Cố gia.
Cố Cảnh Liên cho một nữ giúp việc phục vụ bên cạnh cô, nếu là cổ đại, có thể gọi là tỳ nữ thân cận!
Nhưng Sở Hà hiểu rõ, nữ giúp việc này luôn ở bên cạnh cô, ngoài mặt thì phục vụ nhưng thật sự là máy giám sát di dộng!
Dường như Cố Cảnh Liên rất yêu thương Tiểu Bảo, chuyện này ngoài dự liệu của cô.
Theo sự hiểu biết của cô về anh ta, người đàn ông này theo chủ nghĩa độc thân, khá lạnh nhạt với phụ nữ và con cháu, dường như hắn cũng không coi trọng chuyện nối dõi cho lắm, không phải không có phụ nữ dốc hết tâm tư muốn mẹ quý nhờ con.
Khổ nổi Cố Cảnh Liên rất thận trọng, vậy nên không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Cô là một ngoại lệ duy nhất.
Nữ giúp việc luôn bên cạnh cô tên là Giản Quân, đây không phải là một người giúp việc bình thường, Sở Hà vô tình nhìn thấy cơ bắp trên tay cô ấy, có lẽ còn biết chút võ.
Vậy nên cô và cô ấy không được xem là thân lắm.
Lúc đầu, cô bị cấm túc ở Cố gia, cô cũng không có chỗ nào để đi nên cứ ở trong phòng, hết đọc sách rồi lại luyện tập, thân thể dần dần khôi phục lại, một ngày trôi qua rất dài vì không có ai nói chuyện.
Sau đó Tiểu Bảo cứ quấy khóc, quấn lấy bác Phúc đòi
mẹ, ông ấy báo với Cố Cảnh Liên, lúc này cô mới được ra khỏi cửa.
Bình thường cô dậy sớm, đưa Tiểu Bảo đi nhà trẻ, buổi chiều, cô sẽ cùng bác Phúc đi đón Tiểu Bảo, nhiệm vụ đưa đón liền trở thành của cô.
Tối nào Tiểu Bảo cũng quấn lấy cô, ngủ với cô.
Nhà trẻ cho rất nhiều bài tập, đa số đều phải là bài tập thủ công.
Chỉ là, khi đến tay Tiểu Bảo thì chỉ vẽ qua loa lấy lệ, khi có bài tập cắt dán gì đó không khỏi năn nỉ những người ở nhà họ Cố.
Ví dụ, có một hôm nhà trẻ cho bài tập phải làm một tấm thiếp chúc mừng, Tiểu Bảo về nhà ũ rũ nói với bác Phúc.
Ông lập tức vỗ ngực, xung phong nhận việc: “Đây không phải chuyện đơn giản sao?”
Vậy nên ông chuẩn bị kéo và giấy màu đủ loại, bắt tay vào làm.
Nửa tiếng sau, bác Phúc đem tác phẩm đến trước mặt Tiểu Bảo, cậu nhìn một mớ hỗn độn kia khóc không ra nước mắt.
Bác Phúc cắn răng, lập tức tập hợp cả đám người làm nhà họ Cố vào thư phòng.
Lúc Sở Hà đến thư phòng, cô bị chiến trường trước mặt dọa cho một trận.
Cô nhìn thấy đám người cao to vạm vỡ ở Cố gia cúi người, khổ sở nhìn đống giấy màu, cầm kéo khoa tay múa chân nhưng không biết phải làm như thế nào.
Họ chuyên cầm súng, đánh đánh giết giết, từng ăn dao, máu từng đổ nhưng dùng kéo để làm một món đồ tinh xảo thì quả thật vô cùng khó.