Bên trong thư phòng.
Cố Cảnh Liên đang nâng bút viết thư pháp.
Bình thường lúc anh rảnh rỗi cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là theo thói quen viết một ít thư pháp hoặc vẽ tranh thủy mặc.
Ngay tại lúc anh đang rất tập trung thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Một âm thanh trầm bổng nhẹ nhàng tiến vào.
“Chú ơi…”
Lông mày Cố Cảnh Liên nhảy lên một cái, khi nhận ra được lý do mình giật
mình thì bút lông trong tay đã đi lệch một đường, thế là một bức tranh
ra đi.
“Chú ơi, chú ở đâu? Con có thể vào không?”
Âm thanh của Tiểu Bảo nịnh nọt lấy lòng có mang theo sự nũng nịu.
Nhưng mà cái nũng nịu này đã vượt qua giới hạn mà một người bình thường có thể chịu được.
Mặt Cố Cảnh Liên xanh mét ngẩng lên, lại thấy Tiểu Bảo dựa ở bên cửa, thân
mình nép vào cánh cửa, khuôn mặt trắng noãn ánh mắt khó xử nhìn anh.
Đây là... đang nịnh bợ sao?
Nhưng mà không có chuyện thì nịnh bợ cái gì?
“Có chuyện gì sao?”
“Con có chuyện muốn nói với chú…”
Cố Cảnh Liên nâng cao cảnh giác, hừ lạnh: “Vào đi!”
Anh bỏ đi bức tranh bị thất bại, một lần nữa trải giấy Tuyên Thành ra, bút lông chấm mực chuẩn bị một lần nữa đặt bút vẽ.
Anh vừa mới viết một nét ngang ánh mắt liếc thấy sau khi Tiểu Bảo nhận được sự cho phép thì như một cô vợ nhỏ thẹn thùng dùng ống tay áo che đi nửa khuôn mặt, ngại ngùng bước chân đi vào.
Khóe mắt Cố Cảnh Liên
co rút mạnh, anh buông bút lông sói ra, bình tĩnh đánh giá cậu, có cảm
giác hôm nay thằng nhóc này có chút không bình thường.
Tiểu Bảo bước chân lộn xộn nhanh chân chạy đến trước mặt anh làm động tác cúi chào.
“Con chào chú.”
Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng: “Đứng lên đi.”
Tiểu Bảo đứng dậy, đôi mắt trắng đen rõ ràng trong veo như nước nhẹ nhàng chớp nhìn về phía anh.
“Chú ơi, con có chuyện không biết có nên cùng chú bàn bạc không?”
Cố Cảnh Liên nheo mắt lại.
Thằng nhóc này nói chuyện đột nhiên có vẻ văn chương nho nhã, mấy ngày này có phải xem nhiều phim truyền hình cổ trang rồi không.
"Nói đi!"
"Việc là như vậy!"
Tiểu Bảo thanh giọng nói: “Ngày hôm qua cô giáo giao bài tập cho chúng con,
bài tập đó
cần phải có sự hỗ trợ của cha mẹ, đó là cùng nhau hoàn thành
một tấm thiệp chúc mừng.”
“Thiệp chúc mừng không phải đã làm xong rồi sao?”
Tiểu Bảo oán giận lên án nói: “Nhưng mà tấm thiệp kia là do bác Phúc làm, không phải là chú làm.”
Nét mặt Cố Cảnh Liên lạnh lùng.
Tiểu Bảo tiếp tục ủy khuất nói: “Các bạn khác trong lớp đều là cha mẹ cùng làm.”
“...”
Sau đó thì sao?
Tiểu Bảo chớp mắt, dễ thương nói: “Chỉ là nếu chú cảm thấy áy náy với con,
vậy thì không sao vẫn còn cơ hội để bù đắp cho con đó.”
Bù đắp?
Quả thực gặp quỷ rồi.
Anh thức suốt đêm làm tấm thiệp chúc mừng đó, nay nó còn bảo mình bù đắp?
“Bù đắp cái gì?”
“Là như vầy...” Tiểu Bảo gối cằm lên bàn, hai móc vuốt nhỏ vuốt vuốt cạnh
bàn, cậu cười tủm tỉm bộ dạng như đang thương lượng nói: “Sắp đến
trường con có tổ chức họp phụ huynh!”
“Việc này!”
Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng nói: “Để bác Phúc đi cùng con.”
“Vì sao?”
Tiểu Bảo ngạc nhiên kêu lên: “Không, không! Tại sao bảo bác Phúc đi cùng con.”
Cố Cảnh Liên nhướng mày: “Sao nào, con còn muốn chú đi cũng con sao?”
“Dạ!”
Tiểu Bảo gật đầu như chim đà điểu: “Đúng vậy!”
Cố Cảnh Liên: “Không có thời gian.”
“Chú gạt con!”
Tiểu Bảo cực kỳ ủy khuất nói: “Mỗi ngày chú đều có nhiều thời gian như vậy,
rảnh rỗi như vậy vì sao không thể đi họp phụ huynh chứ?”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Nhàm chán.”
“Chíu...”
Một phát xuyên tim.