Lần “cạnh tranh” này, Tiểu Bảo cũng là vì muốn tranh giành chỗ đứng.
Đồng thời, tự đáy lòng, cậu cũng có một mong ước nho nhỏ, hy vọng Sở Hà và Cố Cảnh Liên có thể cùng tham gia buổi họp phụ huynh như những bậc cha mẹ hòa thuận khác.
Nhưng cậu cũng tự cảm nhận được rằng yêu cầu này dường như có chút ép buộc!
Sở Hà nghe xong, trong lòng có vài phần áy náy.
n oán giữa cô và Cố Cảnh Liên là chuyện của người lớn, biết là có ảnh hưởng đến con, nhưng không ngờ tác động lại lớn đến thế.
Càng không ngờ đến, Tiểu Bảo vẫn luôn nghĩ về chuyện này, trong lòng lại có nguyện vọng như vậy.
Cô hỏi: “Chú ấy có muốn đi không?”
Động đến nỗi buồn của cậu, Tiểu Bảo rầu rĩ nói: “Chú ấy có vẻ… không muốn… ”
Sở Hà giật mình, nhưng không nói gì.
Nếu Cố Cảnh Liên đồng ý đi họp phụ huynh, chỉ một ngày thôi, dù cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng vì Tiểu Bảo, cô sẽ sắm vai “Phu nhân Cố” thật tốt.
Nhưng Cố Cảnh Liên không muốn, cô cũng không thể ép được.
Buổi tối, Cố Cảnh Liên ngồi trong thư phòng đọc sách. Bác Phúc đi vào, giúp anh thu dọn giấy và bút mực.
“Nó đã ngủ chưa?”
Bác Phúc gật đầu: “Khóc cũng một hồi, Hồng Hà ngủ cùng rồi.”
“Khóc?”
Cố Cảnh Liên nhướn mày, ánh mắt nghi hoặc: “Lại làm sao vậy?”
“Vì chuyện họp phụ huynh.”
“… ”
Cố Cảnh Liên cảm thấy hơi khó hiểu: “Chỉ là một buổi họp phụ huynh, sao nó lại bận tâm đến thế?”
Bác Phúc hắng giọng, khẽ ho, nói: “Theo lời cậu chủ, cậu ấy đánh cược với một cậu bạn cùng lớp.”
“Cược?”
“Vâng! Tiểu Bảo nói, cậu bé kia muốn so xem cha của ai đẹp trai hơn.”
Cố Cảnh Liên: “….”
Thì ra là nguyên nhân này sao?
Anh không nói gì.
“Ông chủ, bằng không, ngài cứ cố gắng hết sức, rảnh rỗi một ngày, đưa cậu ấy đi đến buổi họp phụ huynh.”
Cố Cảnh Liên trầm giọng nói: “Ông biết là tôi không thể dễ dàng lộ diện mà.”
Bác Phúc nghe thế, nhất thời cảm thấy khó xử.
Đúng là thế.
Với thân phận của ông chủ, đúng là không thể dễ dàng xuất hiện trước công chúng.
Bình thường khi ra ngoài, anh mang theo rất nhiều vệ sĩ,
không phải để làm cảnh, mà là vì với thân phận của anh nếu xuất hiện trước công chúng, rất dễ bị các tập đoàn thế lực khác ám sát.
Cố gia ở Bắc Kinh, thanh danh uy vọng, dẫu mấy năm nay, một số việc làm ăn bị xóa sổ, nhưng vẫn là gia tộc cường thịnh nhất trong giới xã hội đen.
Đại thụ đón gió, đỉnh cao luôn lạnh lẽo.
Mỗi một lần ra ngoài là đi kèm với mối nguy bị ám sát.
Bởi thế, Cố Cảnh Liên đi ra ngoài mà như đi đánh trận, phải mang theo bên người hơn chục vệ sĩ, nếu một đội quân lớn như vậy xuất hiện ở khuôn viên trường, cảm thấy không phù hợp lắm.
“Nhưng cậu nhà khóc lâu lắm, bộ dạng như rầu rĩ, cảm thấy rất khổ sở.”
Bác Phúc thì thầm ngắt quãng: “Bất quá chỉ là một ngày, hôm đó, tôi sẽ phái người của mình đến mai phục ở chỗ khuất, bảo vệ ông chủ chu toàn. Huống hồ, nếu Hồng Hà đi theo ngài, giả làm vợ chồng, nhỡ có chuyện bất trắc, cô ấy thân thủ cao cường, có thể bảo vệ ngài.”
“Tôi đâu có lo lắng cho bản thân.”
Cố Cảnh Liên buông cuốn sách, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ làm thằng bé bị thương.”
“Việc ấy ngài yên tâm! Trước đó, tôi sẽ phái người thanh lọc địa điểm, phạm vi mấy chục cây số xung quanh trường học đều sẽ phái người tuần tra.”
“Ừ.”
Cố Cảnh Liên điềm đạm nói: “Vậy ông thay tôi sắp xếp đi.”
Bác Phúc nghe thế, mừng rỡ: “Ông chủ, nghĩa là ngài đồng ý rồi?”
“Còn không thể sao?”
Vẻ mặt Cố Cảnh Liên không chút thay đổi, nói: “Cũng không thể để con trai mình mất mặt.”