Thứ hai.
Tiểu Bảo vẫn như cũ mang cặp sách sau lưng từng bước đến trường học, nhưng không khí trong lớp học có gì đó không đúng.
Rất nhiều bạn học đều trốn tránh cậu.
Tiểu Bảo ngồi vào chỗ ngồi, thấy Sinh Nhi quay đầu lại, trên mặt cô bé có chút lo sợ thử kêu tên cậu.
“Tiểu Bảo…”
“Sinh Nhi, chào buổi sáng.”
Tiểu Bảo cười tươi chào hỏi cô bé.
Sinh Nhi thấy Tiểu Bảo nở nụ cười dịu dàng vẫn ấm áp như vậy. Lúc này cô bé
mới hết nghi ngờ, vẻ mặt lại trở nên thân thiết với cậu.
“Chào buổi sáng!”
Tiểu Bảo nhìn xung quanh các bạn khác thì thấy bọn họ đang nhìn vào cậu,
nhưng khi cậu nhìn lại thì những bạn đó lại lập tức sợ hãi qua đầu đi
không dám nhìn thẳng vào cậu.
Thậm chí ngay cả những bạn hay bắt nạt cậu cũng đều cẩn thận dè dặt cậu.
“Kì lạ thật.”
Tiểu Bảo nói thầm một câu: “Hôm nay mọi người thật kì lạ! Vì sao mọi người đều nhìn lén mình?”
“Tiểu Bảo…”
Sinh Nhi do dự nhìn xung quanh, bỗng nhiên cô bé đứng dậy kéo cậu đi ra ngoài phòng học.
Hai người vừa đi khỏi thì cả lớp như bùng nổ.
“Oa! Sinh Nhi thật to gan.”
“Sao cậu ấy dám nhỉ?”
“Sinh Nhi thật lợi hại…”
…
Đến khi đã cách xa phòng học rồi Sinh Nhi mới buông tay Tiểu Bảo ra.
“Sinh Nhi có chuyện gì vậy?”
Tiểu Bảo kì lạ cào cào mái tóc: “Có chuyện gì không thể nói trong lớp vậy?”
Sinh Nhi chưa nói cái gì mắt Tiểu Bảo đã sáng lên: “A, mình biết rồi, nhất định là có bí mật gì đúng không?”
Nói xong, cậu cười tủm tỉm sáp lỗ tai lại: “Sinh Nhi, cậu định chỉ nói cho một mình Tiểu Bảo biết đúng không?”
Sinh Nhi bị tức đến dở khóc dở cười.
Cô bé nói: “Tiểu Bảo, cậu không cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng sao?”
Cô bé nhắc như vậy Tiểu Bảo mới phát hiện ra: “Đúng rồi, rất không bình thường đó. Bọn họ bị sao vậy? Cứ nhìn mình hoài.”
“Mình cũng không biết, chỉ là mẹ mình nói cần phải có khoảng cách với cậu, không được chơi với cậu
nữa.”
Tiểu Bảo nghe vậy ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn.
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì mẹ mình nói, cha của cậu cực kì hung dữ.”
Nói xong cô bé tỏ vẻ sợ hãi.
Tiểu Bảo nghe xong có chút khó phản bác.
“Đúng là có chút…”
Sinh Nhi nghe xong cang đau lòng: “Cha của cậu có phải đối với cậu rất hung dữ không?”
“Vẫn ổn chí có đôi khi… Ừm, có chút hung dữ.”
Tiểu Bảo lại nói: “Nhưng mà vẫn ổn mà.”
Chỉ là vì sao mẹ của Sinh Nhi lại biết cha của mình hung dữ nhỉ?
Tiểu Bảo vuốt cằm có chút khó hiểu.
“Mẹ mình nói nếu như chọc cậu không vui thì cả nhà mình sẽ tiêu đó! Cho nên mới bảo mình tránh xa cậu ra một chút.”
Sinh Nhi sợ hãi nói: “Tiểu Bảo, mình thật sự thích chơi cùng cậu, nhưng mà
mẹ mình lại không cho. Nhưng mà mình vẫn muốn chơi cùng cậu, nếu như
mình lỡ làm gì đó không hay, cậu có thể không tức giận được không?”
Cô bé mang bộ dạng đáng thưởng lại cẩn thận dè dặt.
Tiểu Bảo đau lòng kéo tay cô bé, mở miệng nói: “Mình cũng thích chơi với
Sinh Nhi, Sinh Nhi, cậu không cần nghe lời mẹ cậu đâu, cha của mình
không có xấu như vậy đâu.”
“Cậu biết không, mình cũng cảm thấy cha của cậu rất tốt đó, đẹp trai, chơi game lại lợi hại nữa.”
Trong cảm nhận của con nít, ai có thể chơi game lợi hại đều là thần hết.