Giang Vũ Đồng thấy cô phản ứng như vậy kịch liệt, tim đập cứng lại, kinh ngạc lập tức bưng kín miệng, cô ta quả nhiên không có đoán sai nha!
Cô ta vô cùng bất ngờ, lại có chút khó tin mà lẩm bẩm nói: “Không phải là
thật sự đi?” Dứt lời, cô ta túm lấy ống tay áo của Vân Thi Thi, trong
mắt tản ra vẻ nóng rực cùng hưng phấn dị thường, “Thi Thi…… Tôi nghe
người ta nói, cô sở dĩ có thể xuất đạo thuận lợi như vậy không phải do
có nhiều tài nguyên, mà là do sau lưng có đại kim chủ nâng đỡ? Những lời đồn đại đó đến tột cùng có phải là sự thật hay không?”
“Không phải.” Vân Thi Thi lạnh lùng.
“Ai da, vậy quan hệ giữa hai người đến tột cùng là cái gì?! Hỏi cô lại
không nói, rốt cuộc cô có coi tôi là bạn bè hay không vậy?” Giang Vũ
Đồng thấy cô nhất định không chịu thừa nhận, có chút không kiên nhẫn,
cau mày quở trách cô.
Vân Thi Thi khóe môi lạnh lùng nhếch lên,
sâu kín mà hỏi lại: “Không thể hiểu được, từ khi nào chúng ta lại trở
thành bạn bè vậy? Tôi cũng không biết đấy?”
Giang Vũ Đồng hung hăng mà sửng sốt, bị câu hỏi lạnh băng của cô làm cho cứng họng.
“Cái gì……”
Cô ta tựa hồ có chút bị sự lạnh nhạt của Vân Thi Thi làm cho thất vọng,
đôi mắt khẽ buông xuống, có chút thất thần mà thở dài một tiếng.
“Tôi cho rằng…… Chúng ta là bạn bè!” Vẻ mặt cô ta hết sức lúng túng, trên
mặt có chút ủy khuất cùng thống khổ, chua xót mà nói: “Cô đối tốt với
tôi như vậy, tôi đã cho rằng, cô coi tôi như bạn bè!”
Vân Thi Thi giận quá bật cười: “Cô cho rằng? Cái mà cô gọi là bạn bè ấy, bất quá là do cô tự ảo tưởng thôi!”
Giang Vũ Đồng bị lời nói thẳng thắn của Vân Thi Thi làm cho thẹn quá thành
giận: “Vân Thi Thi, những lời này của cô có ý gì? Hai chúng ta đều cùng
một hạng người thôi! Tôi vốn cho rằng cô là người tốt, vậy mà những lời
nói của cô sao lại khó nghe vậy? Cô thực sự khiến tôi tổn thương đó!”
Vân Thi Thi trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, khóe môi đầy vẻ trào
phúng. “Giang Vũ Đồng, vậy cô có tư cách gì mà muốn có được đáp án?”
Giang Vũ Đồng vẻ mặt dại ra mà trừng mắt nhìn Vân Thi Thi.
Một Vân Thi Thi hùng hổ doạ người như vậy, khiến cô ta không khỏi cảm thấy có chút xa lạ.
“Như thế nào? Tôi đang hỏi cô đấy, sao cô lại im
lặng thế?”
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười nhạt, “Vậy để tôi hỏi thay cô nhé? Cô muốn hỏi
tôi, tôi chẳng qua chỉ là một người mới, làm thế nào có thể thuyết phục
đạo diễn Lâm có được vai diễn đó?”
Giang Vũ Đồng ánh mắt biến đổi, yên lặng gật đầu, bỗng nhiên phản ứng, lại vội vàng lắc lắc đầu: “Tôi không phải có ý này!”
Vân Thi Thi câu môi cười lạnh, hướng về phía cô ta thêm một bước. “Vậy rốt
cuộc là cô có ý gì? Tôi dựa vào cái gì có thể tham gia tiệc rượu thường
niên của Hoàn Vũ ư? Tôi dựa vào cái gì có thể trở thành bạn gái của Cố
Thiên vương? Tôi lại dựa vào cái gì mà mới xuất đạo đã có thể ký hợp
đồng cùng giải trí Hoàn Vũ? Có phải có quan hệ cùng người đàn ông mà cô
trông thấy kia hay không? Không phải những gì cô muốn hỏi là cái này
sao?”
Vân Thi Thi cao chừng một mét bảy, mà Giang Vũ Đồng cùng
lắm cũng chỉ một mét sáu, chiều cao hai người quá chênh lệch, Vân Thi
Thi từ trên cao nhìn xuống cảm giác như hoàn toàn áp đảo đối phương.
Giang Vũ Đồng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm cô, bàn tay gắt gao nắm chặt, vừa muốn mở miệng, mấy phen muốn nói lại thôi.
Cô ta muốn hỏi chính là cái này đó, nhưng Vân Thi Thi rõ ràng hỏi đến như
vậy lại càng khiến Giang Vũ Đồng mờ mịt, cô ta vốn cho rằng, Vân Thi Thi mặt ngoài thoạt nhìn hiền lành như vậy, hẳn là lòng dạ vô tư, lại không ngờ được rằng, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cô ta.
“Giang Vũ Đồng, tôi cảm thấy, cô hiện tại cũng đã hai mươi ba tuổi, không phải là nên quan tâm đến chính mình nhất hay sao? Chuyện của tôi, không mượn cô phải quan tâm!” Vân Thi Thi lạnh lùng mà nói xong, thật sâu mà liếc
mắt nhìn cô ta một cái, ngẩng cao đầu, cũng không thèm để ý đến cô ta,
lướt qua bên người cô ta, nghênh ngang mà đi ra khỏi phòng.