Khi Cố Cảnh Liên đến, không hiểu vì sao, Tiểu Bảo mới chịu mở miệng nói, vừa khóc thút thít, vừa kể rõ mọi chuyện.
Số là, các bạn trong lớp đều cho rằng cậu đã hại Nặc Hàm chuyển trường.
Không phải là các bạn thích Nặc Hàm, mà là vì chuyện của Nặc Hàm mới sinh ra sợ Tiểu Bảo.
Có lẽ bọn trẻ không thấy Nặc Hàm xa lánh Tiểu Bảo thế nào, chỉ thấy rằng, nếu chơi cùng Tiểu Bảo, lỡ khi cậu tức giận, thì người chuyển trường tiếp theo chính là một trong số chúng.
Bỗng nhiên, cái tên Cố Thừa Trạch bị xem là sự hiện diện của ma vương.
Tất cả các bạn học đều bắt đầu sợ cậu, e dè trước cậu, sợ hãi thật sự.
Tiểu Bảo vô cùng khổ sở, có cảm giác mình bị cô lập một cách kỳ lạ.
Cố Cảnh Liên nghe thấy thế, mặt tối sầm vì tức giận.
Bác Phúc nói Tiểu Bảo đã xảy ra chuyện, anh còn tưởng là chuyện gì. Anh vội tranh thủ chạy về dù lịch trình đặc kín, kết quả là vì chuyện này sao?
Nét mặt Cố Cảnh Liên hiện lên vẻ khinh khỉnh, giọng nói lạnh lùng.
“Nếu con không muốn đi học, thì ở nhà cũng không sao.”
Tiểu Bảo mở to mắt kinh ngạc. Đôi mắt đẫm lệ, hoang mang nhìn anh.
“Gì cơ ạ?”
Kỳ thực, sự kiên nhẫn của Cố Cảnh Liên từ trước đến nay có hạn.
Đã nói qua rồi, không thích lặp lại lần thứ hai.
…
“Nếu con không muốn đi học, thì ở nhà cũng được.”
Anh kìm nén bản thân, lặp lại lần nữa.
Vốn dĩ Tiểu Bảo nghĩ rằng Cố Cảnh Liên sẽ an ủi cậu, hoặc ôm cậu vào lòng, ngọt ngào vỗ về cậu, không ngờ đến, anh lại nói một câu lạnh lùng như thế, không muốn thì khỏi đi!
“A…”
Chiêu bài nghiêm ngặt đó khiến Tiểu Bảo lập tức trợn tròn mắt.
“Là sao ạ?”
Cố Cảnh Liên nhướn mày: “Con không phải không muốn đi học sao? Ở nhà hay đến trường cũng như nhau.”
Dù cho cậu có cả đời này không học bài, không đến trường mà ở nhà, Cố Cảnh Liên cũng sẽ vì cậu mà mời gia sư ưu tú nhất về chỉ dạy.
Bằng cấp dĩ nhiên là quan trọng.
Nhưng trong mắt Cố Cảnh Liên, có vẻ cũng không đáng nhắc tới.
Đối với anh mà nói, đó là thứ quá hình thức, đều có thể dùng tiền bạc và quyền lực để đạt được.
Nói cách khác, Tiểu Bảo ở trong nhà
họ Cố, mời gia sư dạy dỗ văn hóa. Chờ đến khi trưởng thành, thì mua một tấm bằng của một trường đại học danh tiếng, như thế cũng chẳng có gì khác biệt.
“Chờ đến ngày mai, cha bảo bác Phúc tìm gia sư cho con, con cứ ở nhà được rồi.”
“Không chịu!”
Anh nói là nói thế, nhưng Tiểu Bảo không cam lòng. Cậu lẩm bẩm: “Con muốn đến trường học.”
“Vậy sao hôm nay con không đến trường học, sao lại thế này?” Cố Cảnh Liên hỏi.
Tiểu Bảo trong lúc nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Cố Cảnh Liên nói: “Tùy ý cũng phải có mức độ. Muốn đi là phải đi, không muốn đi thì đừng đi, dựa trên ý muốn của bản thân. Chính mình quyết định thì cũng phải có gan mà làm. Con còn muốn người khác làm thay sao?”
Tiểu Bảo: “…”
Cậu bị giáo huấn, liền ủ rũ.
Nhưng vẻ uy nghiêm của Cố Cảnh Liên làm cậu cũng không dám cãi lời.
Trong mắt Tiểu Bảo, lời nói của Cố Cảnh Liên vô cùng có uy.
Dường như lời nói của anh chính là luật sắt.
Đây có lẽ là điểm khác biệt giữa cha và mẹ.
Trong cảm nhận của cậu bé, hình ảnh người cha luôn vĩ đại mà có chút đáng sợ.
Ở bên cạnh Sở Hà, có một số chuyện làm được, nhưng trước mặt Cố Cảnh Liên thì không.
Anh sao lại nhìn không ra dụng ý của Tiểu Bảo.
Ở trường học khổ sở, uất ức, nên khi về nhà, cậu nói hết nỗi niềm ra, nhưng chỉ với sự xuất hiện của cha, mọi sự đã được giải quyết ổn thỏa.
Nhưng anh không muốn Tiểu Bảo quá ỷ lại vào anh.
Cố Cảnh Liên lại lạnh lùng nói: “Nếu ngày mai con không chịu đến trường, cha sẽ bảo bác Phúc làm thủ tục nghỉ học cho con.”