Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Thêm Hà Vào Cảnh (51)


trước sau

“Dạ được!”

Tiểu Bảo mừng rỡ, sau đó đột nhiên nhớ tới việc gì, lại có vẻ do dự!

“Lỡ như… họ không chịu đến thì sao ạ?”

“Sao có thể chứ?”

Sở Hà cười: “Nếu như con thật tâm mời các bạn, sau họ lại không đến chứ? Tiểu Bảo, con biết vẽ mà đúng không? Con có thể làm cho mỗi bạn một tấm thiệp mời, sau đó mời họ đến mừng sinh nhật con!”

Tiểu Bảo nặng nề gật đầu.

Sở Hà dẫn Tiểu Bảo đi dạo một vòng tiệm bán đồ chơi, mua rất nhiều màu nước và chì vẽ, cả giấy làm thiệp nữa.

Về đến nhà, sau khi ăn tối xong, Tiểu Bảo và Sở Hà liền bắt đầu công cuộc to lớn.

“Đầu tiên phải làm thiệp cho Sinh Nhi.”

Tiểu Bảo nghĩ vậy bèn lấy bút bắt đầu vẽ.

Nhưng phải làm thiệp mời thế nào nhỉ?

Tiểu Bảo cảm thấy thật khó khăn.

Sở Hà hỏi: “Không phải con vẽ rất đẹp sao? Vẽ Sinh Nhi, sau đó vẽ thêm con vào, thêm vài chữ nữa là đại công cáo thành rồi!”

Tiểu Bảo nhận được chỉ điểm, bắt đầu dùng bút từng nét từng nét vẽ.

Lúc bác Phúc đi vào, Tiểu Bảo đã vẽ xong Sinh Nhi.

Cậu có tài năng vẽ bẩm sinh, Sinh Nhi mà cậu vẽ sinh động như thật. Sinh Nhi phiên bản hoạt hình có đôi mắt to thật tinh nghịch, cái mũi nhỏ nhắn, miệng chúm chím, mặt một chiếc váy xinh đẹp, đứng trước một tòa lâu đài lộng lẫy. Tiểu Bảo lại vẽ thêm mình vào, hai người nắm tay nhau, phía trước hoa nở rộ khắp.

Một sự lãng mạn thuần khiết.

Sở Hà trong lòng đoán thầm: tên nhóc này lớn rồi, chắc chắn là thích con gái nhà người ta rồi.

“Vẽ đẹp lắm!”

Tiểu Bảo đưa cho mẹ và bác Phúc xem tấm thiệp vừa mới vẽ, khiến hai người há hốc mồm.

“Tiểu Bảo vẽ đẹp đến vậy sao?”

“Dạ!”

“Có phải trước đây từng học vẽ không?”

Sở Hà lắc đầu: “Không, nó sinh ra là đã biết vẽ rồi!”

Bác Phúc nở nụ cười: “Vậy chính là di truyền khả năng vẽ vời của ông chủ rồi!”

Sở Hà nghe vậy, tim đập mạnh: “Cố Cảnh Liên vẽ đẹp lắm sao?”

“Ông chủ rất giỏi về quốc họa, lúc nhỏ
còn từng đem đi triễn lãm tranh sơn thủy nữa đấy. Được người ta mua với giá 100 ngàn rồi.”

Tiểu Bảo nghe xong kinh ngạc vô cùng: “Cha vẽ giỏi vậy sao?”

“Thư pháp của ông chủ cũng giỏi lắm.”

Chữ của Cố Cảnh Liên chắc chắn là chữ đẹp nhất mà bác Phúc từng thấy, cứng cáp hữu lực, rồng bay phượng múa.

Ông chưa thấy ai có thể viết chữ bút lông đẹp hơn Cố Cảnh Liên, bao gồm cả các nhà thư pháp nổi danh.

“Vậy, để cha viết chữ giúp con nhé!”

Tiểu Bảo nói xong liền cầm tấm thiệp chạy ton ton vào phòng của Cố Cảnh Liên.

Cố Cảnh Liên đang đọc sách, Tiểu Bảo đưa tấm thiệp ra trước mặt anh, nói khẳng định: “Cha, cha, cha! Giúp con viết chữ đi!”

“…”

Thằng nhóc này luôn có cách làm phiền anh.

Cố Cảnh Liên cũng không biết làm sao với cậu, cầm lấy tấm thiệp. Anh nhìn thấy hình vẽ hoạt hình sinh động trên đó, nhất thời có chút ngạc nhiên.

“Là con vẽ à?”

“Dạ! Tháng sau là sinh nhật của Tiểu Bảo, đây là thiệp mời!”

Sinh nhật?

Cố Cảnh Liên nhớ ra rồi, tháng sau đúng thật là sinh nhật cậu.

Anh cầm bút máy lên, hỏi: “Viết gì đây?”

“Dạ… viết ‘Sinh Nhi thân mến, hy vọng cậu đến buổi tiệc sinh nhật của mình!’”

Cố Cảnh Liên viết xong thì đưa cho cậu.

Tiểu Bảo nhận lấy thiệp từ tay anh, nhìn qua một cái liền bị chữ đẹp của Cố Cảnh Liên thuyết phục!

“Chữ của cha thật sự rất đẹp!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện