Cố Cảnh Liên ngẩng đầu, mở mắt nhìn bác Phúc và Tiểu Bảo. Vì anh chưa
tỉnh ngủ nên đôi mắt vẫn còn hằn lên những tia đỏ, nhìn lướt qua trông
anh chẳng khác gì một tên đại ác ma hung bạo!
Cứ như sâu bên trong đôi mắt đó là một trận mưa bão tanh nồng mùi máu!
“Ai cho phép các người làm phiền khi tôi đang ngủ?”
Anh hỏi lần nữa, khẩu khí vẫn lạnh lùng.
Bác Phúc sợ đến mức cắn chặt răng không dám hé môi nói nửa lời.
Tiểu Bảo ngược lại thì vẫn cứ vô tư, cậu khóc lóc kể lể: “Cha! Hôm qua hình
như mẹ đã ra ngoài gặp người đàn ông khác, còn về rất khuya! Làm sao
đây? Nếu mẹ thích người khác thì sao đây?”
“…”
“Sao cha chẳng chịu đàn ông lên gì cả! Mẹ sắp bị cướp đi rồi, cha còn có tâm trạng ngủ nữa ư?”
“…”
“Nếu mẹ tìm cho con người cha khác, xong cha cũng tìm cho con một người mẹ
kế thì Tiểu Bảo sẽ không muốn sống nữa! Con không biết đâu! Cha à, cha
nhất định phải theo đuổi được mẹ trong vòng 1 tháng! Nếu không… hu hu
hu! Tiểu Bảo sẽ leo lên lầu hai nhảy xuống chết quách cho xong!”
“…”
Cố Cảnh Liên bị cậu làm ồn, nhức đầu đến mức gân trên trán hằn cả lên.
Anh chau mày, nghiến răng nghiến lợi: “Im ngay! Đừng ồn nữa!”
“Cha à, cha thật sự không thích mẹ sao? Không thích cũng không sao, cha cứ
theo đuổi được mẹ trước, sau đó từ từ bồi đắp tình cảm cũng được!”
“…”
“Cha không nói gì thì con xem như cha đã đồng ý rồi nhé!”
Cố Cảnh Liên thật chất chẳng nhớ Tiểu Bảo đã nói gì cả. Lúc này anh vẫn còn chưa tỉnh tảo, mí mắt vẫn còn đang nhắm nghiền.
Tiểu Bảo thì vẫn cứ huyên thuyên bên tai anh, thật tình chẳng biết thằng bé đang nói gì nữa.
Anh bắt đầu mất kiên nhẫn: “Thế nào cũng được!”
Trước mắt, anh cần phải ngủ thêm tí nữa đã.
Dứt lời, “ầm”, Cố Cảnh Liên đã ngã đầu ngủ tiếp.
Bác Phúc ngạc nhiên vô cùng!
Ông chủ thế mà lại không đạp Tiểu Bảo xuống giường!
Có vẻ như tính tình của anh đã ôn hòa thu liễm hơn hẳn lúc trước, có lẽ nào là do…
“Bác Phúc, cha đồng ý rồi!” Tiểu Bảo vui vẻ vỗ tay.
Bác Phúc vuốt vuốt môi.
Cậu chủ nhỏ của tôi ơi, tai
nào của cậu nghe ông chủ nói ra hai chữ đồng ý thế!
“Hứa suông thì xem như không tính đâu Tiểu Bảo ạ!”
Tiểu Bảo nghe vậy liền vội chạy vào trong phòng, lấy bút viết nguệch ngoạc
một hàng chữ rồi cầm theo mực đem đến trước giường của Cố Cảnh Liên. Cậu bôi mực vào ngón tay cái của anh rồi ấn thật mạnh lên giấy.
Thế này thì Tiểu Bảo yên tâm rồi, cậu vui vẻ nhảy chân sáo rời đi.
Bác Phúc thở dài rồi đóng cửa phòng, đuổi theo Tiểu Bảo.
…
Hai tiếng sau, Cố Cảnh Liên cuối cùng cũng chịu thức giấc.
…
Anh ngồi dậy, di di hai bên thái dương cho bớt đau đầu. Thoáng thấy đầu giường có một tờ giấy nhỏ, anh liền cầm lên xem…
“Cha lã hứa trong dòng một tháng xẽ theo đủi được mẹ! Nếu không làm được thì cha sẻ là con heo!”
Sai chính tả quá nhiều, chữ viết lại còn nguệch ngoạc khó coi, chẳng khác gì đang vẽ rồng vẽ rắn.
Cố Cảnh Liên vất vả lắm mới đọc hiểu được nội dung trên tờ giấy nhỏ.
Cha đã hứa sẽ theo đuổi được mẹ trong vòng một tháng, nếu không làm được thì cha là con heo.
“…”
Gì thế này?
Cố Cảnh Liên tỏ ra khó hiểu.
Chuyện gì đây?
Trên giấy còn có cả dấu tay xác nhận, hình như đây là…
Cố Cảnh Liên cẩn thận so sánh rồi bàng hoàng nhận ra đó là dấu ngón tay của chính mình.
Anh “đóng dấu tay” ký nhận lúc nào mà sao chính anh lại không nhớ?
Hơn nữa, anh làm sao có thể đồng ý làm chuyện này được?
Quả là quái lạ!
Không cần nghĩ anh cũng biết đây là nét chữ của ai!
Cố Cảnh Liên nghiến răng nghiến lợi: “Cố Thừa Trạch!”