“Cậu có biết gì không? Nặc Hàm chuyển trường rồi.”
Sinh Nhi lại nói.
Tiểu Bảo nghe xong có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng cậu rất ghét Nặc Hàm, nhưng mà cậu ta chuyển trường quá đột ngột làm cậu có chút ngạc nhiên.
“Có chuyện này sao?”
“Nghe nói, bởi vì Nặc Hàm nên cha cậu tức giận, vì thế mới bị bắt chuyển trường đó. Mình cũng là nghe mẹ mình nói đó.”
Tiểu Bảo lập tức hoảng hốt.
Nhớ đến chuyện lần trước ở bãi giữ xe, thật sự là nhà Nặc Hàm không nói lý lẽ, còn cướp đồ chơi của cậu, có thể thấy được cha rất là tức giận.
Nhưng mà sẽ không phải vì chuyện nhỏ này mà chuyển trường chứ?
Tiểu Bảo tất nhiên không biết rằng, Cố Cảnh Liên đã cho người đụng xe của cha Nặc Hàm thành đống phế liệu.
Do đó nên một nhà Nặc Hàm cũng là chuyện bé xe ra to rồi.
Sinh Nhi cũng lười nghĩ, cô bé nói với Tiểu Bảo: “Haizz, mặc kệ đi! Mặc kệ nói như thế nào chúng mình vĩnh viễn vẫn là bạn thân của nhau, đúng không?
“Đương nhiên rồi. Sinh Nhi vĩnh viễn là bạn thân của mình.”
Tiểu Bảo nắm lấy tay của cô bé, hai đứa nhìn nhau cười.
Hai đứa nắm tay quay về lớp học, những bạn khác mắt thấy Tiểu Bảo và Sinh Nhi quay lại, trong ánh mắt lập tức có chút sợ hãi.
“Sinh Nhi lại dám nắm tay Tiểu Bảo?”
“Sinh Nhi thật đáng thương.”
“Cậu ấy sẽ không thích Tiểu Bảo chứ?”
"Không thể nào…”
Tiểu Bảo quay về chỗ ngổi, cảm thấy sau lưng mình có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu, giống như kim chích vậy.
Cái cảm giác này rất kì lạ, trong chốt lát đã trở thành người ngoài và nhận lấy sự xa lánh của mọi người.
Tiểu Bảo tủi thân quay đầu lại, đám nhóc lập tức rụt vai lại, bày ra dáng vẻ ve ngại cậu.
Chịu nổi thế này không chứ?
Lúc ăn cơm trưa, chỗ Tiểu Bảo ngồi ngoài Sinh Nhi ra thì các bạn khác đều né xa cậu ra.
Lúc ngủ trưa, cô giáo Tiết và những bạn nhỏ khác cùng nhau ngủ trên chiếc giường khác.
Cả một buổi trưa, Tiểu Bảo không hề chợp mặt, cậu ngồi dậy nhìn về phía những chiếc giường khác. Các bạn nhỏ khác thì cùng nhau ngủ, chỉ có mình cậu là bị bỏ rơi một mình.
Tại sao lại như vậy?
Cậu không hiểu làm sao tự dưng trở thành
người ngoài.
Sao lại kì lạ như vậy, tại sao lại có nhiều bạn học xa lánh cậu như vậy?
Cậu không có làm gì sai, cũng không có bắt nạt bất cứ ai.
Vì sao bọn họ phải xa lánh cậu?
Buổi chiều, lúc lớp học thể dục, Tiểu Bảo đứng trong phòng tập thể dục, lẻ loi đứng một bên nhìn những bạn nhỏ khác đang nhiệt tình vui chơi, nhất thời cảm thấy tủi thân muốn khóc.
Sinh Nhi chuẩn bị đi qua thì có bạn nhỏ ngăn cô bé lại: “Sinh Nhi, cậu đừng chơi cùng Cố Thừa Trạch.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nếu như cậu làm Tiểu Bảo không vui thì cha cậu ấy sẽ tức giận đó. Nếu mà tức giận thì không biết chừng…”
Người bạn nhỏ ghé vào tai cô bé khe khẽ nói nhỏ.
Nét mặt Sinh Nhi lập tức có chút phức tạp, cô bé vẫn còn do dự đã bị một bạn nhỏ khác kéo đi. Cô bé vừa đi vừa quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Bảo, lưu luyến không rời.
“Sinh Nhi…”
Tiểu Bảo nhìn thấy Sinh Nhi không tìm cậu chơi cùng, đáy mắt lập tức đỏ lên, nhưng vẫn kiên cường nhịn xuống không khóc.
Buổi tối, lúc tan học, Sở Hà đến đón cậu tan học lại thấy cậu ngồi trong phòng học không nhúc nhích, rầu rĩ không vui.
Tất cả các bạn nhỏ đều đang thu dọn đồ vào cặp sách, động tác nhanh chóng, chỉ có mình cậu nhìn vô định vào mặt bàn, trên mặt lộ vẻ buồn rầu.
Sở Hà cảm thấy kì lạ, cô đi vào trong phòng học thì thấy các bạn nhỏ đều cố ý tránh xa Tiểu Bảo.