Đội trưởng nói: “Vậy cô về đến nhà thì gọi điện cho tôi nhé!”
Sở Hà gật đầu.
Khi cô quay người, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Làm sao có thể cho đội trưởng của đội phòng chống tội phạm đưa cô về Cố gia được chứ, nếu như anh ta nhìn thấy cô đi vào Cố gia, nhận ra căn biệt thự đó, thì nhất định sẽ…
Rất phức tạp!
Cô vừa định đi thì đội trưởng ở phía sau gọi cô lại: “Sở Hà?”
“Vâng?”
Cô bình tĩnh lại, ngoái đầu nhìn, gương mặt xinh đẹp khiến cho người đàn ông cao hơn 1m8 phải đỏ mặt.
Anh ta ấp úng nửa ngày, quên mất khi nãy mình định nói gì, chỉ ậm ờ nói: “Đi… đi đường cẩn thận nhé!”
“Vâng, anh yên tâm, tôi không sao đâu.”
Sở Hà nói xong thì bước đi.
Mấy viên cảnh sát vây xung quanh nhìn thấy đội trưởng đỏ mặt, không khỏi cảm thấy hứng thú nói: “Đội trưởng đỏ mặt rồi!”
“Có chuyện mờ ám!”
“Thật sự có chuyện mờ ám rồi!”
“Không phải là đã thích con người ta rồi đấy chứ!”
Đội trưởng giận dữ nói: “Nói bậy gì vậy, mau cút đi thẩm vấn tội phạm cho tôi!”
“Vâng.”
Vài người mất hứng quay người đi về phía phòng thẩm vấn tội phạm.
Đội trưởng lại nghĩ đến việc gì đó, vội nói: “Đợi đã!”
“Sao thế?”
“Tôi nghĩ ra khi nãy tôi muốn nói gì rồi!”
Đội trưởng nói: “Sở Hà mới gia nhập đội chống tội phạm của chúng, vậy thì tối mai chúng ta tổ chức một buổi tiệc chào mừng cô ấy đi! Dù sao chúng ta cũng là tiền bối, phải tiếp đón người đẹp cảnh sát mới vào đội của chúng ta đúng không?”
Mấy người họ nhìn mặt nhau, không có ý phản đối.
Trải qua hành động ngày hôm nay, mọi người đều thay đổi cách nhìn về Sở Hà rồi.
Họ vốn dĩ cho rằng cô gái này không có khả năng gì, chấp hành nhiệm vụ nhất định sẽ tốn công để chăm sóc cô.
Kết quả, thật không ngờ cô ta mới chính là người có khả năng nhất.
Vốn dĩ có thành kiến đối với cô ấy, nhưng bây giờ triệt để không còn nữa rồi!
“Được! Cứ quyết định như vậy đi.”
…
Khi Sở Hà về đến nhà đã sắp rạng sáng.
Tiểu Bảo vốn đang
ngủ, nhưng dù cô cẩn thận đến thế nào cũng đã làm cậu thức giấc.
Vì Sở Hà không ở nhà nên cậu ngủ không ngon. Nửa đêm nghe thấy có động tĩnh cho dù nhỏ như thế nào cũng phải mở mắt, nhìn thấy đúng là Sở Hà đang rón rén đi vào.
Cô gần như không nhận ra Tiểu Bảo đã tỉnh giấc rồi, vì thế vẫn rón rén thay đồ ngủ rồi leo lên giường. Đột nhiên nghĩ ra việc gì đó, vội lấy điện thoại bấm phím gọi.
Đầu bên kia nhanh chóng có người bắt máy.
“Sở Hà, cô về đến nhà rồi à?”
Trong phòng quá mức yên tĩnh, vì thế giọng người đàn ông trở nên rất rõ ràng.
Tiểu Bảo ngạc nhiên mở to hai mắt.
Sao lại là giọng đàn ông?
Hơn nữa, giọng điệu còn dịu dàng như vậy!
Chẳng lẽ…
Lại là một tên xấu xa nào đó muốn cưa mẹ sao?
Sở Hà không chú ý đến biểu cảm giận dữ của Tiểu Bảo ở phía sau, ghé vào di động nói: “Đội trưởng, tôi về đến nhà rồi.”
“Ừm, vậy thì tốt, cô nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai còn phải đi làm nữa đấy.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Sở Hà cúp điện thoại rồi xoay người, Tiểu Bảo lập tức nhắm mắt giả vờ như đang ngủ. Cô rón rén lên giường, kéo chăn lại cho con rồi ôm nó ngủ.
Rất nhanh sau đó cô đã ngủ thiếp đi, nhưng Tiểu Bảo thì lại mất ngủ!
Nghĩ đến người đàn ông lạ trong điện thoại kia, lòng cậu tràn ngập cảnh giác!
Ngày hôm sau, Sở Hà vừa sáng sớm đã đi làm, lúc bác Phúc vào phòng định đánh thức Tiểu Bảo, nhìn thấy bộ dạng âu sầu của nó, cứ đi đi lại lại trong phòng, có vẻ đang suy nghĩ điều gì.