Tiểu Bảo cầm lấy dao nĩa, vụng về đem miếng chân giò hun khói nhét vào miệng, ăn đến ngon miệng, ăn xong rồi còn dùng một ánh mắt cực kỳ khát khao tha thiết mong chờ nhìn Sở Hà.
Sở Hà đương nhiên không để cho cậu thất vọng, liền rót một cốc sữa bò, đẩy đến trước mặt cậu.
"Cha con nói cho con uống thêm nhiều sữa bò một chút, cao lên một chút!"
"Oa!"
Quá tốt!
Không nghĩ tới tình cảm của tình cảm của hai người lại mãnh liệt như vậy!
Có điều chỉ là thời một buổi tối ngắn ngủi đã khiến cha mẹ ăn ý như vậy rồi!
Tiểu Bảo nhất thời cảm thấy hành động của cậu tối hôm qua tuyệt đối là quyết định sáng suốt nhất cậu từng có!
Cậu ôm cốc sữa bò, uống một hớp, trong lòng càng thêm ngọt ngào!
Cảm giác rằng sự việc cậu mong đợi rốt cuộc cũng có hi vọng rồi!
...
Sở Hà đem Tiểu Bảo đến trường học, sau đó liền đi cục cảnh sát.
Biểu hiện ưu tú của cô buổi tối ngày hôm ấy đã khiến cô sớm chuyển chính thức.
Buổi sáng làm thủ tục chuyển chính thức, buổi trưa, cô vừa lấy được thức ăn ngồi xuống thì đội trưởng cùng vài người thuộc đội chống tội phạm cũng đi vào nhà ăn.
"Đội trưởng, Sở Hà ở kia cơ!"
Một người đàn ông kéo ống tay áo đội trưởng, nói thầm.
Tổ chống tội phạm đã là đồng nghiệp nhiều năm, làm việc chung nhiều năm như thế đã sớm bồi dưỡng độ ngầm hiểu vững vàng.
Sao lại không biết đội trưởng với Sở Hà là tâm tư gì?
Đội trưởng nhà bọn họ à, là động lòng với người ta!
Có điều tất cả mọi người đều rất thích Sở Hà, từ lúc bắt đầu là phiến diện, sau này khiến mọi người kinh ngạc, bây giờ mọi người đối với Sở Hà đều là tâm phục khẩu phục, không có nửa điểm xem thường.
Còn nói về đội trưởng, Lý Hiểu Phong, hơn ba mươi tuổi, ở đội chống tội phạm nhiều năm, cũng coi như là cấp bậc cán bộ kỳ cựu.
Bởi vì cuộc đời nhiều năm làm cảnh sát hình sự, anh luôn không có thời gian tiêu hao vào chuyện yêu đương.
Trong nhà thúc giục nhiều năm nhưng anh vẫn không để trong lòng.
Đầu tiên, anh làm công việc này đã lâu, bởi vậy tính tình khá là ngay thẳng, trước kia có yêu đương, bạn gái vừa khéo
là loại hình khó đối phó.
Nói thẳng ra là có chút lập dị.
Bạn gái nhỏ này đặc biệt thích quấn lấy anh, lúc anh tăng ca, chấp hành nhiệm vụ về nhà muộn thì cô sẽ khó chịu ra mặt, không có nửa phần thấu hiểu.
Đoạn tình cảm này rất nhanh liền kết thúc rồi!
Bởi vậy anh đối với phụ nữ sản sinh ra mấy phần tâm tư sợ hãi!
Nhưng Sở Hà không như vậy.
Cảm giác đặc biệt cụ thể ra sao, anh không nhiều từ ngữ, không nói được, nhưng là yêu thích một phần tính cách thẳng thắn dứt khoát của cô.
Lý Hiểu Phong cùng vài đồng nghiệp mang cơm đến ngồi bên cạnh Sở Hà.
Sở Hà nhìn thấy anh, khẽ mỉm cười.
"Chào đội trưởng."
"Ôi, gọi đội trưởng gì chứ? Đều là đồng nghiệp, nếu em không ngại thì gọi tôi là Hiểu Phong như những người khác đi."
Sở Hà ngẩn người.
"Nhưng tôi nghe mọi người đều gọi anh là đội trưởng."
Lý Hiểu Phong trong lúc nhất thời cảm thấy lúng túng.
"Ơ kìa Sở Hà, cô không giống người khác mà! Cô là bông hoa của đội phòng chống tội phạm, có đặc quyền này! Chúng tôi không thể gọi thẳng tên của đội trưởng, đây là độc quyền của cô!"
"Đúng rồi đó! Cô có biết những tổ khác có bao nhiêu hâm mộ chúng tôi không? Trước đây đều nói tổ chống tội phạm chúng tôi đều là một đám lão lưu manh, bây giờ không còn, hiện tại đã có một đóa hoa rồi! Đương nhiên phải là đặc quyền của cô!"
"..."
Sở Hà lại không đáp lại.
"Được rồi, như vậy..."
Sở Hà bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nói với Lý Hiểu Phong:
"Đội... Hiểu Phong, chiều nay tôi muốn xin nghỉ một tiếng đồng hồ, được không?"