Anh đồng nghiệp kia lại nốc thêm một ly, rõ ràng tức giận: “Đám người đó bảo, các anh có năng lực mà, đi bẫy Cố gia được không? Dẹp đám lâu la thì có lợi ích gì? Có bản lĩnh, đi bắt Cố Cảnh Liên đi!”
Sở Hã bỗng nhiên cứng đờ người.
Cô nhướn mắt, nhìn về anh đồng nghiệp kia, thấy anh ta mặt phừng phừng đỏ, không nuốt nổi cơn giận, tựa như đang chịu đựng nỗi sỉ nhục lớn lao.
“Tôi nghe cái gì vậy chứ? Các anh nói xem, Cố gia? Đó là chiến dịch mà chúng ta muốn làm phải không? Chúng ta đều muốn đánh vào, nhưng cấp trên không đồng ý! Cố gia này, thế lực lớn lắm đây!”
Khi nhắc đến chuyện này, cả đám người bọn họ đều cảm thấy không thoải mái.
Cố gia ở Bắc Kinh xưng bá mấy chục năm nay, quyền thế ngất trời.
Cả tổ phòng chống tội phạm cũng không muốn nhắc đến cái tên Cố Cảnh Liên.
Trong mắt họ, Cố Cảnh Liên là người uy quyền đến mức làm cho người ta kính sợ.
Với cương vị là tổ phòng chống tội phạm, mục đích của họ là dọn dẹp hết các tổ chức xã hội đen, nhưng khi gặp gia tộc quyền uy này, vì địa vị vững như bàn thạch, thế nên, dù là một nhánh nhỏ của gia tộc này, họ cũng không dám động đến.
Lại nói, thật ra không phải bọn họ không dám, mà là không đủ tư cách.
Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, đều là cấp trên đưa lệnh xuống, họ chỉ là phụ trách thực hiện.
Cố gia kiêu ngạo, đường bệ, bọn họ cũng bất lực trước Cố gia.
“Đừng nói mấy lời chán nản nữa!”
Lý Hiểu Phong cũng có chút không vui. Anh cũng không muốn nhắc tới chuyện này.
Trong cảm nhận của anh, cái tên Cố Cảnh Liên này khiến cho người ta căm thù đến tận xương tủy, nhưng điều đáng giận nhất chính là, nhân vật này không thể động đến.
Là đội trưởng, anh cũng đã từ lâu ấm ức rồi!
Cái tên này, bình thường không thể nhắc tới.
Anh đồng nghiệp kia vì bị sỉ nhục, nên mượn men rượu, tuôn ra một tràng!
Một số người rầu rầu cạn chén, hiển nhiên là do chuyện này, tâm trí và tinh thần đều giảm sút không ít.
Sở Hà có vẻ đăm chiêu, nhấp một ngụm bia, thấy
Lý Hiểu Phong ngẩng đầu nhìn về phía cô, dường như có ý lảng sang đề tài khác, hỏi: “Sở Hà, chiều ngày mai cô xin nghỉ phép, là chuyện gì thế?”
“À.”
Sở Hà đặt ly xuống, cũng không định giấu diếm chuyện này, nói gọn: “Ngày mai đi đăng ký giấy.”
Vừa dứt lời, cả đám liền ngây ngẩn như trời trồng!
“Cái gì!?”
“Đăng ký giấy?”
“Đăng ký giấy gì chứ?”
Ly rượu trong tay Lý Hiểu Phong suýt tuột khỏi tay mà rơi xuống bàn: “Sở Hà, cô nói đăng ký giấy, có nghĩa là… giấy kết hôn à?”
“Phải.”
Mọi người ồ lên kinh ngạc.
Lập tức có người nói: “Đội trưởng không phải từng nói là cô còn độc thân sao? Sao giờ nói là đi đăng ký giấy kết hôn!?”
“Nói chung là, Sở Hà, chuyện này cô sai rồi nhé! Cô nói dối người công quyền nhé!”
“Sở Hà, cô không phải là còn độc thân sao?”
Sở Hà cười: “Hiện tại thì tính là thế, nhưng ngày mai, biết đâu lại không tính thế!”
“Biết đâu?”
Mọi người nghe không hiểu.
“Rốt cuộc là ý gì vậy?”
“Lúc thì độc thân, lúc thì lại sắp kết hôn. Người cô cưới là ai vậy? Chẳng lẽ là hẹn hò qua giới thiệu?”
Lý Hiểu Phong nửa tin nửa ngờ, nói: “Sở Hà, cô không nên đùa với chúng tôi đâu nhé?!”
“Có gì là nói đùa đâu? Ngày mai, tôi đi đăng ký kết hôn rồi quay lại.”
Vì Cục Dân Sự đi làm từ thứ Hai đến thứ Sáu, thứ Bảy và Chủ Nhật thì nghỉ, nên không còn cách nào khác, chỉ còn cách nghỉ phép.
Cô không biết Lý Hiểu Phong thích cô, còn định theo đuổi cô. Trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh khi nghe về chuyện này, cô còn khó hiểu. Anh quá nhạy cảm rồi.