Sở Hà khiêng đội trưởng ra ngoài cửa, gọi một chiếc taxi. Tài xế thấy trên vai cô vác một người đàn ông to con, liền giật mình hoảng hốt.
Thừa lúc tài xế còn đang ngây người, Sở Hà liền khiêng Lý Hiểu Phong lên xe.
Vừa đặt đội trưởng lên xe, mùi cồn nồng nặc ập đến.
Tài xế nhíu mày, lạnh lùng nói: “Uống rượu à? Nếu ói ra làm bẩn xe thì làm sao?”
Sở Hà cầm chiếc túi ni-lông huơ huơ, nói: “Sẽ không bẩn xe ông đâu, yên tâm.”
Tài xế vẫn còn chưa an tâm, Sở Hà liền bảo: “Nếu làm bẩn, tôi sẽ trả tiền rửa xe.”
Lúc này, tài xế mới chịu nhấn đồng hồ công-tơ mét.
Trên đường đi, gió bên ngoài tràn vào, cuối cùng cũng giúp Lý Hiểu Phong tỉnh lại một chút.
Anh mở to mắt, thấy Sở Hà ngồi bên cạnh, đang nhìn về phía trước không chớp mắt. Cô có thể biết rõ đường đi, đây là bản năng hình thành trong nhiều năm qua.
“Sở Hà à… ”
Sở Hà cúi đầu, thấy anh đã tỉnh được đôi chút, liền quan tâm hỏi: “Đội trưởng, anh khỏe lên tí nào chưa? Nếu muốn nôn thì bảo tôi một tiếng.”
“Sở Hà, không phải em nói mình còn độc thân sao? Sao mà… Nấc! Sao mà nói kết hôn thì liền kết hôn vậy?”
Sở Hà giật mình. Cô lúc này mới nhận ra Lý Hiểu Phong có vẻ rất quan tâm đến chuyện này.
Cô nhoẻn miệng cười nói: “Kết hôn với ai thực sự quan trọng à?”
“Đương nhiên quan trọng!”
Lý Hiểu Phong hé miệng, một mùi rượu nồng nặc lại bay đến.
Sở Hà nhíu mày, bỗng hoài nghi hỏi: “Đội trưởng, anh không phải thích tôi đó chứ?”
Cô nói thẳng tuột ra, khiến Lý Hiểu Phong nhất thời sửng sốt.
Trong ấn tượng của anh, con gái hẳn là e thẹn nhưng không ngờ rằng, Sở Hà là cô gái thẳng thắn đến thế.
Dù bất kể là chuyện gì, cô cũng đều nói thẳng ra, không chút giấu diếm.
Cô nghi ngờ thì hỏi thôi, chứ cũng không nghĩ gì nhiều.
Lý Hiểu Phong không biết đáp thế nào cả!
Sở Hà thấy phản ứng của anh, về cơ bản xem như có thể xác nhận, anh chàng này thích cô.
“Tôi cảm thấy rất kỳ lạ nhé, sao anh lại thích tôi?”
“Có gì đâu mà kỳ lạ!”
Mượn men rượu, Lý Hiểu Phong lấy dũng khí mà nói thực lòng
mình: “Lần đầu nhìn thấy em, tôi liền cảm thấy cô gái này thật đặc biệt, vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại làm cảnh sát phòng chống tội phạm. Bình thường, các cô gái đều yếu ớt, nhưng em lại rất dũng cảm, cứng cỏi! Là cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng gặp qua!”
Sở Hà nghe thế liền nhoẻn miệng cười, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, suy tư nói: “Đang làm mẹ rồi, từ ‘cô gái’ thật sự không hợp với tôi.”
“Đang làm mẹ!?”
Lý Hiểu Phong nghe thế, cả gương mặt ửng đỏ lên: “Không phải em nói mình còn độc thân sao?”
“Độc thân và có hay không có con thì đâu có liên quan gì.”
Sở Hà tiếp tục nói: “Tôi có một đứa con, nên phải kết hôn với người đó, là cha của con tôi. Tôi và người đàn ông đó không có tình cảm gì, kết hôn chẳng qua là hy vọng đứa bé có thể có một người cha làm bạn để lớn lên mà thôi.”
Cô chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
Bởi thế, khi Cố Cảnh Liên đưa ra đề nghị kết hôn, cô không nghĩ gì nhiều cả.
Cũng giống như Cố Cảnh Liên, cô cũng hy vọng có thể dùng cách này để cho Tiểu Bảo cảm giác an toàn lớn nhất.
Vậy ra, cô ấy có một đứa con!
Lý Hiểu Phong bỗng có chút thất vọng!
Trong mắt anh, phụ nữ chưa chồng mà có con có vẻ…
Khiến cho người ta có cảm giác là không biết tự trọng.
Cô dường như hiểu rõ tâm tư của anh. Nhìn thấy nỗi thất vọng trong mắt anh, cô mỉm cười đùa cợt.
“Biết tôi có con, nên cảm giác thích tôi cũng giảm đi vài phần? Từ đầu đã không phải là thích gì cả rồi.”