Vậy là thanh toán xong rồi ư?
Thậm chí còn chẳng cần nhập mật mã?
Sở Hà hãy còn đang suy nghĩ thì Cố Cảnh Liên đã bước vào một cửa hiệu khác. Cô ngẩng đầu lên xem, “Manolo Blahnik”, thương hiệu nào đây nhỉ, hình như đây là tiếng Ý?
Hóa ra là một hiệu giày.
Đến khi trở ra thì dưới chân Sở Hà đã được thay một đôi giày cao gót tám phân. Những bước đi của Sở Hà xiêu xiêu vẹo vẹo, trông rất buồn cười.
Cô chưa từng mang qua đôi giay cao gót nào cao thế này.
Không chỉ đau mà còn khiến cô đi đứng khó khăn nữa.
Sở Hà cảm thấy bình thường bản thân đã phải vất vả lắm mới theo kịp Cố Cảnh Liên. Giờ mang đôi giày này cô lại càng bị anh bỏ xa.
Thật tức mà!
Cô vốn quen ăn mặc đơn giản, đột nhiên giờ bị ép thay váy đầm, mang giày cao gót, cảm giác cứ như bản thân là đàn ông đang giả làm phụ nữ vậy.
Nhìn rất không được tự nhiên.
Cố Cảnh Liên quay đầu lại thì thấy cô đã bị anh bỏ xa. Anh chau mày, cô đang mặc váy đi lạch bạch đến chỗ anh, trông chẳng khác gì một con vịt cả.
“…”
Sở Hà khó khăn lắm mới theo kịp anh, cô giận dữ hỏi: “Anh có thể đi chậm một tí không?”
Cố Cảnh Liên vuốt mày, lạnh lùng nói: “Chậm thế này à?”
Sở Hà tức tối cởi giày rồi ném hết túi lớn túi nhỏ đang cầm trên tay xuống đất: “Cố Cảnh Liên, rốt cuộc anh muốn gì? Anh muốn phá tôi đúng không? Thấy tôi ăn diện khó coi thế này anh vui lắm nhỉ? Muốn gì tùy anh, tôi không đủ kiên nhẫn để tiếp anh nữa!”
Cố Cảnh Liên: “…”
Người qua đường trông thấy cô lớn tiếng đều tò mò đứng lại hóng chuyện.
Trước mặt họ là hai người đang đứng mặt đối mặt, người đàn ông thì cao lớn tuấn tú, còn người phụ nữ trông rất không tự nhiên trong bộ váy đầm và giày cao gót.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, có vẻ là có mâu thuẫn gì đấy.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng vô cùng.
Cố Cảnh Liên nhìn sắc mặt mệt mỏi của Sở Hà rồi hơi
chau mày.
Sở Hà cứ ngỡ anh sẽ nổi trận lôi đình, nào ngờ anh lại chầm chậm cúi người, quỳ một chân trước mặt cô, lấy từ túi ra một đôi giày khác rồi đặt lên tay.
“Chân, giơ ra.”
Anh ngước mặt nhìn cô.
Sở Hà kinh ngạc: “Làm gì thế?”
“Chân.”
Anh lặp lại lần nữa: “Giơ chân ra.”
Cố Cảnh Liên vốn nổi tiếng là người không biết kiên nhẫn, tâm trạng thì lúc này lúc khác, gương mặt chẳng bao giờ có mùa xuân.
Cảm xúc của anh ta nếu không là lạnh lùng không cảm xúc thì là nổi trận lôi đình.
Vậy mà lúc này, anh lại đủ bình tĩnh để lặp lại câu nói của mình lần thứ hai. Chuyện này trước nay vốn chưa từng xảy ra.
Sở Hà thấy anh một tay giữ lấy chiếc giày cao gót trên chân cô, tay còn lại thì mở to, lẽ nào anh định chính tay thay giày cho cô?
Ông chủ Cố cao ngạo sao lại có thể tốt bụng thế chứ?
Sở Hà không tin.
Cô do dự đưa chân ra.
Cô cũng khá cao mà size giày lại rất nhỏ, chỉ 37. Anh nhẹ nhàng giữ lấy chân của cô.
Tay anh rất to, bàn chân nhỏ nhắn của cô đặt trên tay anh lại càng khiến cho sự khác biệt trông rõ mồn một.
Cố Cảnh Liên nâng niu bàn chân cô, cẩn thận giúp cô mang giày.
Sở Hà hết sức kinh ngạc, cô nhịn không được mà cười thành tiếng. Bao nhiêu hờn dỗi trong lòng bỗng chốc tan biến.
Trong phút hào hứng, cô lỡ lời: “Không ngờ Cố Cảnh Liên cũng biết đi giày cho người khác? Ha ha…”
Sắc mặt Cố Cảnh Liên lập tức trở nên cứng đờ.