Trong phòng chụp hình.
Mấy người nhân viên chen chúc đi vào, kéo rèm đỏ thì kéo rèm đỏ, lau chùi ghế thì lau chùi ghế, lau nhà thì lau nhà, chỉ đến khi xác định là cả phòng chụp hình không có một hạt bụi nào, những người đó vẻ mặt nịnh nọt đi tới cửa, đối với Cố Cảnh Liên cúi đầu khom lưng nói: “Cố tổng, mời vào! Ha ha, mời vào!”
Cố Cảnh Liên kéo kéo cà- vạt, đi thẳng vào đó.
Một bên Sở Hà liếc mắt đánh giá bọn họ, có chút hoài nghi về đời người.
Những nhân viên này có đúng là chính những con người mà sáng nay đối với cô ấy có khuôn mặt lạnh lùng kiêu kỳ không?
Tại sao lập tức trở mặt nhanh như vậy được.
Sở Hà vẻ mặt hoài nghi đi vào trong, liền thấy những nhân viên đó rất là cung kính dẫn Cố Cảnh Liên ngồi vào trên ghế, xoay người đối với Sở Hà mỉm cười khách khí, khuôn mặt tức thời nhăn lại thành bông hoa cúc.
“…”
Có thể bình thường một chút được không.
Làm cho cô ấy cái sống lưng cũng lạnh lên rồi.
Sở Hà không được tự nhiên đến bên cạnh Cố Cảnh Liên rồi ngồi xuống.
Nhân viên đi đến sau máy chụp hình, nhìn thoáng qua màn ảnh cười nói: “Ngồi gần một chút đi mà…”
Sở Hà nhất thời cả người nổi da gà, hướng đến Cố Cảnh Liên dựa gần một chút.
“Được chưa vậy?”
Nhân viên lại nhìn thoáng qua màn ảnh cảm giác Cố Cảnh Liên sắp ra khỏi khung ảnh: “Ông vui lòng ngồi hướng bên này một chút.”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, chậm rãi hướng tới Sở Hà từ từ nhích qua một chút.
“Qua thêm một chút nữa.”
Cố Cảnh Liên lại nhích qua một chút.
“Thân mật một chút đi mà, như vậy trông có vẻ rất xa lạ, anh đưa tay đặt ở trên vai cô ấy đi, tự nhiên một chút.”
Cố Cảnh Liên nâng lên cánh tay trực tiếp ôm Sở Hà bên người.
Sở Hà “…”
Nhân viên “…”
Cố Cảnh Liên không kiên nhẫn nói: “Chụp lẹ đi.”
“Vâng… Vâng…”
Nhân viên như giã tỏi gật đầu “tách tách” chụp mấy tấm hình.
Lúc rửa hình ra xong trực tiếp cầm đến chỗ làm giấy chứng nhận.
Đợi cho Sở Hà cầm giấy kết hôn trong tay, ảnh chụp bên trong, cánh tay của Cố Cảnh Liên ôm lấy bả vai của cô ấy có vẻ cực kỳ bá đạo, trên mặt không có biểu tình gì cả, không có cái niềm vui sướng giống như những cặp đôi khác cũng không có lấy một nụ cười, từ đầu tới cuối khuôn mặt lạnh lùng.
Cô ấy cũng cố gắng nhếch khóe miệng
một chút, tuy là cười không hiển thị rõ nhưng cũng không đến mức cứng ngắc như vậy.
Thôi.
Một tấm giấy chứng nhận mà thôi, sau khi về nhà cũng khóa ở trong ngăn kéo để hút bụi.
Sở Hà đi đến bên cạnh Cố Cảnh Liên, đưa cho anh ấy một tờ giấy chứng nhận màu đỏ: “Này, của anh đấy.”
“Hai bản à?”
“Ừ, bên trai một bản, bên gái một bản.”
Sở Hà nhìn còn một chút thời gian, vội vàng nói: “Được rồi, tôi chuẩn bị đi làm đây.”
Nói xong cô ấy cũng không để ý tới Cố Cảnh Liên, chào hỏi bác Phúc một cái rồi vội vàng đi.
Cố Cảnh Liên nhìn trong tay tờ giấy kết hôn, mở ra trong hình chụp đó, hình chụp chung hai người có vẻ không được tự nhiên nhưng lại thấy thân mật.
Anh ấy cũng là lần đầu tiên chụp hình như vậy với một người con gái.
Người con gái này hiện giờ đã trở thành vợ chính thức của anh ta.
Có một loại tình cảm cực kỳ xa lạ nhưng lại không được tự nhiên, không hiểu sao lại tự nhiên nổi lên.
Bác Phúc đi tới liền thấy Cố Cảnh Liên nhìn chằm chằm hình chụp trong giấy kết hôn, ông ta ở một bên yên lặng hỏi han: “Ông chủ, chúng ta về nhà đi?”
Lời nói của ông ấy làm gián đoạn sự suy nghĩ của anh ta.
Cố Cảnh Liên ngước mắt lên đem giấy chứng nhận đưa cho ông ấy: “Ông phụ trách bảo quản.”
Bác Phúc như cầm vật báo trong tay tiếp đăng ký kết hôn, mở ra để xem xem nhất thời mừng rỡ mặt mày hớn hở!
Cố Cảnh Liên bỗng nhiên lạnh lùng cảnh cáo nói: “Không cho bất cứ người nào nhìn, nghe rõ chưa?”
Bác Phúc lập tức nhịn sự cười trộm lại, mặt nghiêm nghị nói: “Biết rồi ạ!”