Tại đất nước này, không hề có lính đánh thuê. Dù là lính đánh thuê gì thì cũng là phi pháp.
Chỉ có ở những quốc gia khác, nhất là những nơi chìm trong chiến loạn, mới sở hữu các đội lính đánh thuê đặc biệt.
Sở Hà quay lại hỏi ngược: “Có gì kỳ lạ à?”
“Em không sợ chết sao?”
“Nếu sợ chết, thì sẽ không làm công việc như thế. Nhưng không sợ chết không có nghĩa là muốn chết. Ai cũng muốn mình được toàn mạng, nếu không muốn sống, thì nhảy sông tự tử dễ hơn nhiều.”
Trở thành lính đánh thuê là vì mục đích sinh tồn.
Lính đánh thuê được trả thù lao rất hậu, thu nhập vô cùng khấm khá.
Bình thường, khi nhận một nhiệm vụ, lương khởi điểm là mười vạn. Ở thời điểm đó, số tiền ấy hẳn nhiên là hơn cả kỳ vọng của nhiều người.
Theo logic, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Sở Hà hẳn là cũng tích lũy được không ít tài sản.
Đúng là cô để dành được khá nhiều tiền.
Ba năm dài làm lính đánh thuê kiếm sống, cô đã tích lũy được một món tiền mấy trăm vạn.
Nhưng mà…
Ngoại trừ chi tiêu hàng ngày, cộng thêm chi phí mua một căn chung cư ở San Francisco, số tiền còn lại cô đều quyên góp cho các tổ chức từ thiện cho người tị nạn.
Khi còn ở Interpol, tiền lương so với thời làm lính đánh thuê ít hơn rất nhiều.
Rồi sau khi cô mất tích, tổ chức nhất định nghĩ rằng cô đã chết, vì thế tài khoản của cô cũng không cần thiết nữa.
Cô cũng không lưu luyến phần tài sản này lắm.
Sở Hà rất hiếm khi nói về chuyện quá khứ. Không biết vì sao, sau khi đăng ký kết hôn ngày hôm nay, cô có nhiều cảm xúc khó tả.
Trước kia, cô có mơ cũng không dám nghĩ rằng, rồi có một ngày, mình lại sống được một cuộc đời yên ổn.
Có một ông chồng trên danh nghĩa, có con, có một gia đình hoàn chỉnh.
Cô có mơ cũng không dám nghĩ về chuyện đã xảy ra.
“Có thể là do hoàn cảnh thuở bé.”
Sở Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng ung dung: “Thuở nhỏ, ở đất nước tôi sinh ra, chiến tranh nhiều vô số, đánh nhau liên miên. Lúc còn trẻ, tôi đã trải qua hàng loạt những biến cố lớn, nhà tan cửa nát, trôi dạt khắp nơi. Tôi đến nước Mỹ bằng
thuyền cứu hộ nhân đạo. Lúc đó, mới an toàn đặt chân đến thiên đường Mỹ quốc. Ngay từ đầu, tôi muốn làm lính đánh thuê là vì muốn báo thù.”
“Báo thù?”
“Tôi muốn mình ngày càng mạnh mẽ hơn để giữ gìn hòa bình sau này. Rồi đợi cho đến khi đủ mạnh, tôi sẽ chính tay giết kẻ thù của mình. Nhưng đến khi tôi trưởng thành mới phát hiện ra, tổ chức phản loạn hại tôi nhà tan cửa nát đã sớm bị tiêu diệt. Vì thế, nguyện vọng này liền biến thành mong muốn giữ gìn hòa bình thế giới.”
Sở Hà nói xong, cảm thấy thật buồn cười với suy nghĩ ngây thơ hồi trẻ, bản thân lại còn có một thời thơ dại như cô học sinh cấp hai mới lớn.
“Thật là buồn cười đúng không? Khi còn trẻ, trong mắt tôi, lính đánh thuê là công việc thật cao quý. Bởi vì, ở rất nhiều quốc gia chiến tranh, ngoài lực lượng gìn giữ hòa bình, và nhiều nhóm nổi loạn, còn có các toán lính đánh thuê được điều thẳng từ chính phủ. Ngày xưa, tôi được một lính đánh thuê cứu ra khỏi khói lửa chiến tranh. Khi đó, tôi nghĩ, lớn lên nhất định phải trở thành người dũng cảm.”
Nhưng sau này lớn lên mới phát hiện ra rằng, thế giới này hóa ra lại phức tạp đến thế, không hề giống như tưởng tượng của cô.
Cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu nhất định không thể tồn tại.
Trong nhận định ban đầu của các tổ chức này, chẳng qua là vì chính phủ kia không có năng lực cùng sự thiếu minh bạch nên phối hợp để đánh lại mà thôi.
Nhưng dù tự xưng là quân đội chính nghĩa, họ cũng chẳng vì lợi ích của quốc gia sở tại, mà là giành dầu mỏ cùng tài nguyên khí đốt mà thôi, chính là kẻ đi xâm lược.
Vì thế, cô liền rời khỏi đội lính đánh thuê, gia nhập Interpol.