“Ưm…”
Bác Phúc lập tức hắng giọng nói: “Tôi còn có việc phải làm.”
Nói xong liền quay người đi mất.
Bác Phúc chuẩn bị đi giáo huấn đám nhóc đó, dám mách với ông chủ việc ông đã lan truyền chuyện ông chủ đi đăng ký kết hôn ra ngoài.
Qua việc này, đắc tội với ông chủ, mấy ngày nay ông sẽ không được xuất hiện trước mặt anh!
Bác Phúc ra ngoài mà không đóng cửa.
Cố Cảnh Liên quay đầu lại đã thấy Tiểu Bảo mang bộ mặt trông chờ: “Tiếp tục chơi đi! Tiếp tục chơi đi cha! Trò này hay quá!”
Còn vui hơn cả chơi điện tử!
Quan trọng là, bất kể là trò chơi gì, chỉ cần được chơi cùng Cố Cảnh Liên, Tiểu Bảo sẽ cảm thấy rất vui.
Cậu rất thích thời gian được cùng chơi với Cố Cảnh Liên, cho dù trò chơi có chán thế nào đi nữa cũng cảm thấy thú vị.
Cố Cảnh Liên lại lãnh đạm nói: “Không chơi nữa.”
“Tại sao ạ?”
Tiểu Bảo thất vọng, gục đầu, giọng ấm ức nói: “Tại sao lại không chơi nữa ạ?”
“Cha có việc bận.”
“Ừm…”
Tiểu Bảo có thể hiểu ánh mắt của người khác, liền tỏ vẻ thông hiểu nói nhỏ: “Vậy con đi tìm bác Phúc chơi!”
Nói rồi, cậu đứng dậy mang đĩa bánh hoa hồng chạy đi tìm bác Phúc.
Cố Cảnh Liên đột nhiên đứng dậy, chậm rãi bước đến trước bàn làm việc, như nhớ ra việc gì đó, anh từ từ mở ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo có một sống sổ sách, trên đó là một tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ.
Ba chữ thiếp vàng bên trên thật lóa mắt.
Cố Cảnh Liên ngồi xuống ghế, tiện tạy cầm giấy chứng nhận kết hôn lên, nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt là ảnh cưới của anh và Sở Hà.
Trong ảnh, anh khoác vai Sở Hà, mặt hướng về ống kính, mặt lạnh lùng, ánh mắt thì u ám vô tận.
Thì ra, trong mắt người khác, hình tượng của anh là như vậy.
Cố Cảnh Liên vô ý giơ ngón tay ra vuốt vuốt mặt, có chút bất ngờ.
Anh rất ý khi soi gương, vì thế từ trong ảnh có thể trực quan nhận ra, thì ra gương mặt âm u của anh lại lạnh lùng như thế.
Chẳng trách từ lúc mới vào Cố gia, Tiểu Bảo đã trốn tránh anh, bộ dạng cứ như đang sợ.
Bên cạnh anh, Sở Hà rõ ràng là đang bị anh
kéo sát, có chút không biết làm sao, lại như cố gắng phối hợp để cười, khiến cho nụ cười có chút gượng gạo.
Cười thật gượng gạo.
Thậm chí có chút không tình nguyện.
Không tình nguyện?
Cố Cảnh Liên không khỏi nhíu mày, ánh mắt tập trung vào gương mặt không tự nhiên của Sở Hà trong ảnh, trong lòng dâng lên một nỗi bức bối.
Anh nhìn quá chăm chú, đến nỗi không chú ý đến tiếng bước chân đang truyền tới.
Sở Hà vừa đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Cố Cảnh Liên đang cầm giấy chứng nhận kết hôn, cứ nhìn chằm chằm vào đó, môi đang mím lại như đang suy nghĩ.
“Giấy chứng nhận kết hôn có gì hay lắm à?”
Lời còn chưa dứt đã làm giật mình người đàn ông kia.
Cố Cảnh Liên gấp lại tờ chứng nhận kết hôn theo quán tính rồi quẳng vào ngăn kéo. Anh nhìn Sở Hà rồi chau mày nói: “Ai cho cô vào thế.”
Ý anh là, sao cô lại vào mà không gõ cửa.
Sở Hà bắt chéo tay, ra hiệu là cửa không đóng: “Cửa không đóng, tôi tưởng không có ai.”
Cố Cảnh Liên: “…”
Sở Hà nhìn vẻ mặt có chút giận dỗi của anh, lại cảm thấy buồn cười: “Vừa vào đã thấy anh nhìn chằm chằm vào tờ đăng ký kết hôn. Sao? Trên đó có gì hay à?”
Nói xong, cô bước qua để xem trên giấy chứng nhận của anh và của cô có gì khác nhau.
Cố Cảnh Liên đóng ngăn kéo lại, ngăn ánh mắt đang hiếu kỳ của cô.
Sở Hà nhíu mày: “Làm gì vậy? Phòng ăn trộm à?”