Sở Hà nói thầm trong bụng: Không phải là còn đang giận đấy chứ?
Tuy rằng cô cũng không biết anh đang giận cái gì.
Người đàn ông này trước giờ đều mưa nắng thất thường.
Tiểu Bảo cũng không biết vì sao mà đặc biệt nhiệt tình, ánh mắt tinh nghịch cứ đảo tới đảo lui, lập tức nói: “Cũng không còn sớm nữa rồi, cha đi ngủ sớm đi nhé!”
Sở Hà có lòng tốt nhắc nhở cậu: “Tiểu Bảo, bây giờ mới có sáu giờ rưỡi!”
“Vậy cũng trễ rồi mà!”
Cố Cảnh Liên nhướng mày nhìn cậu, tùy tiện ném chén cơm lên bàn rồi đứng dậy đi lên lầu.
Tiểu Bảo thấy vậy cũng xoay đầu nói với Sở Hà: “Mẹ, cũng trễ rồi, mẹ cũng đi nghỉ sớm đi nhé!”
Sở Hà: “…”
Đã bảo là bây giờ mới có sáu giờ rưỡi.
Ngủ sớm như vậy cũng ngủ không được mà?
Nhưng bị Tiểu Bảo giục, Sở Hà cũng đứng dậy lên lầu.
Tiểu Bảo lập tức theo đuôi, nhìn thấy Sở Hà ôm chăn mền bước vào phòng Tiểu Bảo, cậu liền chạy tới chặn trước cửa phòng, nói một cách chắc chắn: “Không được vào!”
“…”
Sở Hà ngạc nhiên: “Con làm gì vậy?”
“Mẹ, mẹ quên Tiểu Bảo đã nói gì rồi à?”
Tiểu Bảo hắng giọng, nghiêm trang nói: “Tiểu Bảo đã nói, muốn ngủ một mình! Cái này là tự lập, xin mẹ tôn trọng Tiểu Bảo.”
“Tôn…”
Sở Hà suýt nữa thì cắn phải lưỡi của mình.
Hơ.
Thật là ghê gớm.
Mới học mẫu giáo mà thằng nhóc này đã hiểu cái gọi là tôn trọng sao?
“Mẹ không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?”
Tiểu Bảo cũng trừng mắt: “Mẹ, mẹ bây giờ đã là người có chồng rồi, đương nhiên là phải ngủ chung với chồng chứ! Con thấy cha mẹ người ta buổi tối đều ngủ chung với nhau!”
Sở Hà: “… Con nhiệt tình bảo cha mẹ ngủ chung như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Con không biết, con không biết đâu! Dù sao thì con cũng không muốn mẹ ngủ chung với con!”
Tiểu Bảo nói xong liền “rầm” một cái đóng cửa lại, để lại Sở Hà lẻ loi đứng ngoài cửa.
“Tiểu Bảo!”
Sở Hà tức giận đạp cửa: “Mẹ đếm đến ba, con phải mở cửa cho mẹ, 1!, 2…”
Còn chưa đếm xong, cô đã nghe tiếng cạch cạch từ bên trọng, cậu đã khóa cả cửa luôn rồi!
Sở Hà: “…”
Tên nhóc này, muốn bị ăn đòn đúng không?
Cô đứng ngoài cửa thuyết phục, nhưng
cho dù Sở Hà khuyên như thế nào, thậm chí là dùng uy lực hay lợi ích để dụ dỗ, Tiểu Bảo cũng không có vẻ gì là muốn mở cửa.
Không biết làm thế nào, Sở Hà ôm chăn mền đến trước cửa phòng Cố Cảnh Liên. Nhìn thấy cửa mở, cô ghé nhìn vào bên trong thăm dò, nhưng lại nhìn thấy một bóng đen xuất hiện ở trước cửa.
Cửa bị mở ra từ bên trong.
Cố Cảnh Liên đang mặc áo choàng tắm đứng ở cửa, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thập phần xấu hổ.
Sở Hà xấu hổ đứng thẳng dậy, ôm chăn mền, có chút quẫn bách nói: “Tối nên… có thể cho tôi mượn sofa để ngủ không?”
Cô không dám nhìn sắc mặt Cố Cảnh Liên, còn tưởng rằng giây tiếp theo tên đại ma vương nhất định sẽ “hứ” một tiếng rồi để mặc cô ở ngoài cửa.
Thế nhưng Cố Cảnh Liên mặt không biến sắc đi rồi, để cửa như vậy mà không đóng lại.
Sở Hà ôm chăn mền vào, nhìn thấy anh ta đang đi về phía sofa, tay còn đang phẩy phẩy tóc. Anh vừa tắm xong, tóc còn chưa khô.
Anh không có thói quen dùng máy sấy tóc, vì thế phải chờ cho tóc khô tự nhiên.
Vào lúc này, anh thường hay đọc sách.
Sở Hà bây giờ mới phát hiện, trên khắp tường của anh đều là những kệ sách. Thông thường ở nhà người khác, các kệ sách đều để trống, chỉ để vật trang trí.
Nhưng trên kệ sách của Cố Cảnh Liên lại toàn là sách, sách tiếng nước nào cũng có.