Bởi vì phải chăm sóc con cái, hơn nữa khoảng thời gian đó Mộ thị xảy ra chuyện cho nên Mộ Yến Thần không có khả năng đưa cô ra ngoài, mà một mình cô ra ngoài thì Mộ Yến Thần là không yên tâm.
Thấy Mạnh Tình Tuyết lái xe đến, Sở Hà có chút bất ngờ: “Cậu thi bằng lái rồi à?”
“Đã có từ lâu rồi.”
Mạnh Tình Tuyết nói: “Lâu rồi không gặp, mình rất nhớ cậu đó, hôm nay khó có được cơ hội gặp mặt, mình mời cậu ăn món Tây nhé.”
“Ăn cái gì cũng được, mình không ăn kiêng.”
Hai người đi vào nhà hàng món Tây, Mạnh Tình Tuyết đã đặt chỗ trước rồi mới đến.
Mạnh Tình Tuyết bỗng nhiên lấy một phong bì trong túi ra đưa đến trước mặt cô.
"Đây là…”
“Cậu quên rồi?”
Mạnh Tình Tuyết bật cười: “Thời gian ở Yến Thành, mình luôn ở nhà cậu, ăn của cậu mình đều ghi lại hết. Tổng cộng hơn hai vạn.”
Sở Hà không khỏi có chút cảm động.
Cũng khó trách vì sao Mạnh Tình Tuyết vẫn còn nhớ chuyện này.
Sở Hà mở phong bì ra tổng cộng hai vạn rưỡi, cô nhận lấy.
Mạnh Tình Tuyết bắt đầu hỏi những chuyện gần đây.
Sau sự kiện của Tống Ân Nhã, Mộ gia cùng Tống gia liền cắt đứt liên hệ.
Từ sau chuyện đó, bởi vì chuyện của công ty Mộ Lâm Phong đã ốm nặng một trận, vẫn luôn nằm trên giường, cũng từ đó Mộ Yến Thần tiếp quản Mộ thị.
Mặc dù ở phương diện quản lý này Mộ Yến Thần không bằng Mộ Nhã Triết, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Mộ thị, dù không bằng Mộ Nhã Triết xuất chúng thì anh cũng đã xử lý mọi việc đâu ra đấy.
Mộ Yến Thần không tự tin cho lắm nhưng Mạnh Tình Tuyết luôn ở phía sau ủng hộ anh, cổ vũ cho anh.
Vì miếng ăn Mộ Yến Thần quyết tâm phải xông pha một phen, cho dù Mộ thị không thể so với trước đây, ở khoảng thời gian này còn gặp không ít khó khăn, vốn đầu tư không ngừng giảm xuống, các cổ đông không ngừng rút vốn, nguy cơ trùng trùng.
Mộ thị hiện nay ít nhất đã ổn định trở lại, dù không thể so với trước đây, nhưng có Mộ Yến Thần toàn tâm toàn ý vực dậy sự nghiệp nên cũng duy trì được Mộ thị như
ban đầu.
Như vậy cũng đã không dễ dàng rồi.
Sau mười tháng mang thai Mạnh Tình Tuyết vì Mộ Yến Thần mà sinh ra một đứa con đáng yêu.
Đứa trẻ giống Mạnh Tình Tuyết nhiều hơn, mặt mũi xinh đẹp, làn da trắng nõn thật sự rất đáng yêu.
Mộ Yến Thần đặt tên là Mộ Văn Kỳ.
Mạnh Tình Tuyết cho Sở Hà xem hình đầy tháng của bé, Mạnh Tình Tuyết sau khi lên chức mẹ, mỗi ngày chuyện vui vẻ nhất là chơi cùng cục cưng.
Cô cũng không phải kiểu cuồng con cái, chỉ đơn giản là cảm thấy đứa bé đáng yêu muốn chính mình bảo vệ, chính mình trông nom.
Thằng nhóc đó vẫn còn nhỏ nhưng đã muốn học đi, không nghĩ đến, cách xa nhau một khoảng thời gian mà bảo bối vốn còn đang mang trong bụng giờ đã muốn biết đi.
Sở Hà không khỏi cảm khái trong lòng.
Mạnh Tình Tuyết cũng nói: “Mình luôn nhớ Tiểu Bảo đó, nhưng mà mới sinh xong thân thể mình suy yếu, hiện tại đã tốt hơn một chút thì lại bị thằng bé quấn lấy, nếu không…”
“Sau này vẫn còn cơ hội mà.”
Sở Hà dừng một chút, bỗng quan tâm hỏi thăm: “Hiện tại thì sao, vẫn khỏe chứ?”
“Ừm.”
“Mộ Yến Thần đối xử với cậu như thế nào?”
Sở Hà bỗng nhiên sầm mặt nói: “Hay là vẫn giống trước đây?”
“Anh ấy…”
Mạnh Tình Tuyết nhắc đến Mộ Yến Thần sắc mặt bỗng nhiên ửng đỏ, có chút cảm động nói: “Anh ấy thay đổi rất nhiều trở nên… có trách nhiệm rồi. Cũng không biết lý do là gì, có lẽ là do sau chuyện của cha nên ý thức được trách nhiệm không còn giống như trước kia! Mỗi ngày đều bận rộn công việc nhưng cũng sẽ dành ít thời gian giúp mình chăm con.”