Chiếc bánh này là bác Phúc đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Bảo.
Ông phát hiện Tiểu Bảo đặc biệt yêu thích Bay Max, cho nên đã sai người đi tìm tiệm bánh tốt nhất thủ đô và đặt làm chiếc bánh này từ cách đây nửa tháng.
Chiếc bánh cao ba tầng, mỗi tầng đều phủ sô cô la, tầng trên cùng còn có mô hình Bay Max bằng đường. Mô hình Bay Max trông rất đáng yêu, giống y như đúc phiên bản hoạt hình trình chiếu ở ngoài rạp.
“Ôi! Chiếc bánh kem đẹp quá!”
Bọn trẻ đều trầm trồ ngưỡng mộ, đến khi Sở Hà đặt bánh lên bàn thì có đứa đã chảy cả nước dãi vì thèm rồi!
Cố Cảnh Liên vừa bước vào là đã bị chói tai bởi tiếng hét của cả đám trẻ.
“Bay Max!”
“Bánh kem đẹp quá!”
“A! Mình muốn Bay Max!”
…
Tiếng ồn khiến cho Cố Cảnh Liên cảm giác như đầu anh sắp nổ tung!
Sở Hà nói: “Tiểu Bảo, mau lên đây! Chia bánh nào!”
Tiểu Bảo đứng dậy định đi tìm con dao thì…
Bác Phúc vội chặn cậu lại, nói: “Tiểu Bảo còn chưa hát chúc mừng sinh nhật mà!”
“Ừ nhỉ! Hát chúc mừng sinh nhật!”
Sinh Nhi vội đứng dậy, quay qua nói với các bạn khác: “Chúng ta cùng hát chúc mừng sinh nhật Tiểu Bảo nhé!”
“Được!”
Bọn trẻ háu ăn bỗng chốc trở nên đoàn kết cực kỳ, chúng vừa vỗ tay vừa đồng thanh hát.
“Mừng ngày sinh nhật của Tiểu Bảo! Mừng ngày sinh nhật của Tiểu Bảo! Mừng ngày Tiểu Bảo sinh ra đời! Chúc mừng sinh nhật Tiểu Bảo!”
“Bốp bốp bốp…” Tiếng vỗ tay vang lên.
Tiếng hát của ba mươi mấy đứa trẻ vừa to vừa vang, đáng tiếc lại hoàn toàn lệch tông.
Cố Cảnh Liên nghe đến mức sắp hóa điên rồi, trong khi đó Tiểu Bảo lại đang khoái chí vô cùng.
Sở Hà đội vương miệng lên dầu của thằng bé rồi giục: “Tiểu Bảo, mau ước đi nào!”
“Dạ!”
Tiểu Bảo lập tức chấp tay rồi nhắm mắt cầu nguyện.
Sau đó cậu bé thổi tắt những ngọn nến trên chiếc bánh kem ba tầng lộng lẫy.
“Tiểu Bảo sinh nhật vui vẻ.”
“Ăn bánh kem thôi! Ăn bánh kem!”
…
Bọn nhỏ cứ như đàn kiến bu quanh chiếc bánh.
Bác Phúc phải vội chạy ra ổn định trật tự: “Đừng giành giựt! Đợi Tiểu Bảo cắt
bánh nào.”
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Liên rồi hồi hộp hỏi: “Cha à, bánh to và cao quá, làm sao cắt đây?”
Chiếc bánh cao hơn một mét, cho dù Tiểu Bảo có cố hết sức nhón chân cũng chẳng thể cắt bánh được.
Cố Cảnh Liên liếc nhìn con với vẻ chán chường, nhưng tay thì lại giang ra, lưng khom xuống bế thằng bé lên. Sở Hà cầm tay Tiểu Bảo, hai mẹ con cùng nhau cắt từng miếng bánh một.
Đến lúc chia bánh thì không khí lại càng ồn ào hơn.
“Mình muốn Bay Max!”
“Bay Max là của mình!”
“Của mình!”
“Của mình!”
“Của mình!”
Sinh Nhi đứng bên cạnh kéo tay áo Tiểu Bảo, uất ức nói: “Tiểu Bảo, mình thích Bay Max lắm, có thể nhường cho mình không?”
“Tất nhiên là được!”
Tiêu Bảo hỏi mọi người: “Cho Sinh Nhi Bay Max nhé!”
Một thằng bé đứng dậy, tỏ vẻ không phục: “Vì sao lại cho mỗi Sinh Nhi, Tiểu Bảo thiên vị! Mình cũng muốn!”
Sinh Nhi mếu máo, Tiểu Bảo thấy vậy càng cho rằng bản thân phải bảo vệ cô: “Cho Sinh Nhi!”
“Cho mình!”
“Bay Max là của Sinh Nhi mà!”
“Là của mình!”
…
Cố Cảnh Liên chịu không nổi nữa, anh vơ lấy con dao chặt một nhát khiến cho Bay Max bị đứt làm đôi.
Nhát dao dứt khoát, gọn gàng.
“Mỗi đứa một nửa.”
Tiểu Bảo: “…”
Sinh Nhi: “…”
…
Cả không gian bỗng im phăng phắc không còn chút tiếng động.