Nếu nhất định phải hình dung bằng một từ.
Hữu Hữu là ấm áp.
Còn Cung Phạm thì đại diện cho phá hoại.
Lisa nhớ rõ lúc Hữu Hữu gia nhập tập đoàn Cụ Phong, từng lập lời thề: “Chỉ có thực lực đủ mạnh mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ!”
Nhưng Hữu Hữu đơn thuần ấm áp khi đó, vĩnh viễn đã bị phong tỏa, lần này quay trở về, cậu đã biến thành một người lạnh lùng, thậm chí không giống một con người có máu có thịt.
“Chỉ có thực lực đủ mạnh mới không bị người khác điều khiển vận mệnh.”
Lần này trở về, Cung Phạm giống như một người có dã tâm thật đáng sợ.
“Chủ nhân…”
Lisa phân vân ngẩng đầu lên, dồn hết can đảm hỏi: “Ngài… còn nhớ Vân Thiên Hữu không?”
Trong kí ức của cô, khi Vân Thiên Hữu mỉm cười sẽ để lộ đồng tiền rất ấm áp.
Nhưng Hữu Hữu trước mắt cô bây giờ, đã trở thành dáng vẻ lạnh lùng như thế này đây.
Cung Phạm mặt không biến sắc xoay người, nhướng mày hỏi: “Vân Thiên Hữu là ai?”
“…”
“Ta nên quen người đó sao?”
“Ngài quên rồi à? Không nhớ chút gì sao?”
Giọng của Cung Phạm lạnh như băng: “Trong kí ức của ta không có cái tên này.”
Vì một người không quan trọng thì không đáng lưu lại trong kí ức.
Lisa nói bằng giọng yếu ớt: “Ngài không nhớ… thì thôi vậy.”
Cô dừng một chút rồi lại nói: “Trời lạnh rồi, ngài về phòng chứ?”
Cung Phạm về phòng, Lisa đóng cửa sổ lại, nhìn bóng hình của cậu như đang suy tư gì đó.
…
Tối hôm sau.
Đại sảnh khách sạn nơi tổ chức cuộc họp.
Khi Cố Cảnh Liên đến đã là bảy giờ tối.
Trên đường tới đây, anh phải di chuyển qua một khu vực đang có chiến sự nên đã trễ giờ.
Lúc tới phòng họp, phòng đã đầy người, toàn bộ mặc áo vest đen, đều là những nhân vật cấp cao của tập đoàn Cụ Phong ở thị trường Bắc Phi.
Một cậu thiếu niên mặc áo choàng màu đen ngồi ở đầu bàn, lưng quay về phía anh, chiếc mũ áo kéo trùm xuống phủ qua gương mặt.
Thuộc hạ bên cạnh nhắc nhở anh, cậu thiếu niên trùm mũ đen nào chính là Cung Phạm.
“Sao lại là một đứa trẻ?”
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn, không ngờ
lại là một đứa trẻ…”
Cố Cảnh Liên vừa định đi vào thì một thuộc hạ ở phía sau đã ngăn cản anh, có chút lo lắng nói: “Cố tổng, tôi lo rằng đây là một bữa Hồng Môn Yến…”
Nghe nói rất hiếm có ai gặp được Cung Phạm thật sự.
Đa phần những người đã gặp qua hắn đều không còn sống nữa.
Nghĩ cũng biết, đứa trẻ này có thủ đoạn tàn độc đến thế nào, nói thẳng ra là một thần chết.
“Vậy thì sao?”
Cố Cảnh Liên ngoái đầu lại nhìn rồi lãnh đạm nói: “Từ khi tôi vào lãnh thổ Bắc Phi thì đã bước vào địa bàn của Cụ Phong…”
“…”
“Đã đến rồi thì phải giữ bình tĩnh.”
Cố Cảnh Liên bước vào, ngồi xuống trước bàn, Cung Phạm nghe tiếng bước chân ở phía sau, chậm rãi quay người lại, nhìn thấy anh, lạnh lùng nói: “Anh đã tới trễ ba phút.”
“Hả?”
Cố Cảnh Liên nhíu mày, cảm thấy có gì không đúng: “Vậy thì sao, tôi đến trễ thì phải bị trừng phạt à?”
“Vậy thì phải xem biểu hiện của anh đã.”
Giọng nói cậu thiếu niên vô cùng lãnh khốc, cậu ta đưa tay lên, lập tức có người bước qua đưa một tập hồ sơ cho cậu. Cung Phạm đẩy tập hồ sơ ra phía trước bàn, lãnh đạm nói: “Thỏa thuận này, chắc là anh đã xem qua rồi.”
“Đúng, tôi đã xem qua.”
Cố Cảnh Liên nhìn thấy tập hồ sơ trên bàn, cười khinh khỉnh: “Vậy nên… cậu mời tôi đến đây căn bản không muốn đàm phán, mà muốn tôi ký tên lên đó.”
“Thời gian của chúng ta đều rất quý báu, cho nên đừng lãng phí thời gian.”