Nhìn thấy nhóm lính đánh thuê của mình thương vong quá nửa, một mạng cũng chẳng còn, Cố Cảnh Liên lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt vừa tức giận vừa khiếp sợ!
Một tên lính đánh thuê trong số đó đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên, hắn giơ tay, khẩu Desert Eagle trong tay nhắm ngay vào thái dương của Cố Cảnh Liên. Hắn quay đầu nhìn Cung Phạm, một khi cậu ra lệnh, hắn sẽ lập tức bóp cò!
“Thưa ngài, người này xử lý thế nào?”
Cung Phạm lạnh lùng nhíu mày, mặt không biến sắc nói: “Ta nói rồi, để hắn rời khỏi đây bình yên vô sự.”
Tên lính đánh thuê nghe vậy, lập tức rút lại khẩu Desert Eagle, lui về phía sau Cung Phạm.
Cung Phạm nói: “Đi thôi.”
Cố Cảnh Liên hoàn toàn bất ngờ.
Cậu ta cho anh đi sao?
Cố Cảnh Liên nói với ánh mắt khinh thường: “Đừng chơi chiêu này. Không phải là khi tôi quay lưng, sẽ có người nhắm bắn vào tôi đấy chứ?”
Cung Phạm lãnh đạm nói: “Sẽ không có ai nổ súng.”
Cố Cảnh Liên: “…”
“Ta nói được làm được, đây cũng là một trong những nguyên tắc của nhà tư bản.”
Cố Cảnh Liên nhíu mày rồi đứng dậy, nói nhấn mạnh từng chữ: “Cậu nói đó.”
Nói xong, anh liền quay người đi ra cửa.
Một tên trong đám lính đánh thuê phía sau nhìn thấy Cung Phạm thật sự để Cố Cảnh Liên đi, nghiến răng, tay mò về thắt lưng nắm chặt lấy khẩu súng rồi đột ngột lên đạn!
Họng súng lạnh lẽo nhắm ngay vào lưng của Cố Cảnh Liên, ngón tay để lên cò súng, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào!
Một tiếng “đoàng” vang lên.
Tiếng súng nổ ở phía sau.
Cố Cảnh Liên đứng lại, quay người thì thấy tên lính đánh thuê vừa định bắn lén anh đã ngã xuống mặt đấy, ôm lấy cổ tay mình. Hắn trừng mắt hết sức kinh ngạc nhìn về hướng Cung Phạm!
“Cậu chủ, nếu như thả hổ về rừng, sau này sẽ thành uy hiếp lớn!”
Cung Phạm ngã người ra ghế, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, sắc mặt rõ ràng cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Ta làm gì cũng không cần người dạy.”
“Hắn ta là Cố Cảnh Liên đấy, là Cố gia lừng lẫy một phương… nếu như… để cho hắn rời khỏi Bắc Phi… hậu quả khôn lường!”
"Câm miệng."
Cung Phạm lạnh lùng nói: “Còn nói nữa thì ngươi sẽ
chết đấy.”
Tên lính đánh thuê hốt hoảng câm miệng, không dám nói nhiều nữa.
Cố Cảnh Liên không quay đầu lại mà tiếp tục đi.
Cung Phạm chậm rãi đứng dậy, trùm mũ áo lên rồi đi về hướng cửa.
Lisa lập tức đi theo.
Hai người yên lặng ngồi trên xe.
Lisa đưa mắt nhìn gương mặt nghiêng của Cung Phạm. Cô nắm chặt tay, nghĩ đến mọi chuyện khi nãy trên bàn đàm phán, ngôn từ và hành vi lạnh lùng đó, nhất thời có chút do dự.
Cô đột nhiên thử thăm dò bằng cách nói lên cái tên: “… Vân Thi Thi.”
Cung Phạm mặt không biến sắc, quay sang nhìn cô rồi nhíu mày, cậu cảm thấy lạ lẫm và không hiểu đối với cái tên này.
“Cái gì?”
“Cậu chủ, ngài còn nhớ cái tên này không?”
Vân Thi Thi…
Cung Phạm nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi lạnh lùng hỏi lại: “Ta nên nhớ cái tên này sao?”
Lisa giật thót tim, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Cung Phạm lại nói: “Cô ta là ai?”
“Cô ta là…”
Lisa do dự, thấy Cung Phạm thật sự quên đi tất cả mọi ký ức với Vân Thi Thi, không biết vì sao lại cảm thấy đau đớn.
Cung Phạm lạnh lùng nói: “Nếu là người không có ý nghĩa thì đương nhiên ta sẽ không có ấn tượng.”
Dứt lời, ánh mắt cậu lại nhìn ra cửa sổ.
Lisa nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng của cậu, nhíu mày, nắm chặt lấy bàn tay, đột nhiên đã hạ quyết tâm…