Sở Hà cảm thấy có một bóng đen đang lao về phía cô. Đến khi Tiểu Bảo đã nằm trong lòng cô rồi thì cô mới nhận ra bóng đen từ nãy giờ hóa ra chính là đứa con trai mà cô nhung nhớ suốt thời gian qua!
“Mẹ! Cuối cùng mẹ đã về! Con nhớ mẹ!”
Tiểu Bảo không biết Sở Hà bị thương, cậu ôm cô quá mạnh khiến cho vết thương bị đau, Sở Hà nhíu mày, cố gắng chịu đau không để cậu biết.
Cố Cảnh Liên nhéo tai Tiểu Bảo, hung dữ nói: “Mẹ đang bị thương, kiềm chế chút đi!”
Anh vẫn chẳng khác gì ngày trước, lúc nào cũng hung tợn, đến cả con ruột của mình mà cũng chẳng dịu dàng hơn.
Tiểu Bảo đau đến mức gào khóc, nhưng khi nghe Cố Cảnh Liên nói rằng Sở Hà đang bị thương thì cậu quên mất đau mà lo lắng cho cô!
“Mẹ bị thương?”
Tiểu Bảo nói xong liền định bước lên kiểm tra.
Sở Hà chặn cậu lại, xoa đầu cậu rồi nói: “Không sao, con đừng làm loạn thêm nữa là được!”
… Con đừng làm loạn thêm nữa là được…
Con đừng làm loạn thêm nữa là được…
Câu nói lạnh lùng này liên tục được lặp lại trong đầu Tiểu Bảo, thằng bé uất ức vô cùng.
Cậu quay ra sau thì thấy Cố Cảnh Liên đang ôm Lâm Hi vào lòng. Chuyện cha mình tỏ ra yêu thương một thiếu niên lạ mặt hơn bản thân chỉ vài tuổi khiến Tiểu Bảo bàng hoàng!
Cậu ghen tị!
Cha chưa từng ôm cậu như thế bao giờ cả!
Thế là, trong phút nóng giận, Tiểu Bảo không thể kiềm chế được sự thù địch trong ánh mắt khi nhìn Lâm Hi.
Cố Cảnh Liên đặt Lâm Hi xuống.
Lâm Hi lo sợ núp phía sau lưng Sở Hà. Thấy Tiểu Bảo có vẻ không thích Lâm Hi, Sở Hà liền nói: “Tiểu Bảo, mẹ muốn bàn với con một chuyện.”
“Vâng?”
Cô chật vật để khom người, sau đó kéo Lâm Hi lại trước mặt Tiểu Bảo rồi nói: “Đây là Lâm Hi, sau này anh ấy làm anh của con, được chứ?”
“Ý mẹ là sao?”
“Lần này, trong lúc đi Bắc Phi tìm cha con, mẹ đã gặp nạn trên đường, rất may có anh Lâm Hi cứu mẹ. Nhưng mà, đáng tiếc là...”
Sở Hà nhíu mày: “Cha mẹ của anh ấy đã mất trong lần gặp nạn đó, giờ Lâm Hi không
còn người thân nữa. Cho nên cha mẹ đã quyết định sẽ nhận nuôi Lâm Hi!”
Lúc đầu, khi nghe mẹ nói định nhận nuôi một đứa trẻ lạ mặt, Tiểu Bảo không thích chút nào. Tuy nhiên khi hiểu ra là người này đã cứu cha mẹ mình thì cậu bắt đầu do dự.
Nói sao đi nữa thì người này đã cứu mẹ, cậu cảm thấy rất biết ơn!
Nhưng mà…
Tiểu Bảo dè dặt hỏi: “Mẹ nhận nuôi anh ấy rồi, sau này liệu có không thương Tiểu Bảo nữa không?”
“Sao có thể chứ?”
Sở Hà xoa xoa cặp má phúng phính của Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo ngốc quá, sao con lại nghĩ như vậy? Con nên nghĩ là, từ nay không chỉ có cha mẹ thương con, mà còn có thêm một người anh trai yêu thương quan tâm cho con nữa!”
Lâm Hi lấy hết dũng khí mà nói: “Anh… anh nhất định… anh nhất định sẽ làm một… một người anh tốt!”
Lâm Hi vì muốn thể hiện thật tốt trước mặt Tiểu Bảo nên hồi hộp quá mức, thế là nói lắp ba lắp bắp!
Lâm Hi vừa nói vừa chìa tay ra.
Lòng bàn tay cậu mướt mồ hôi vì lo lắng.
Cậu biết Sở Hà có một người con trai sáu tuổi, cho nên cậu nhất định phải được Tiểu Bảo chấp thuận như một thành viên trong gia đình!
Tiểu Bảo nhìn cánh tay của Lâm Hi đưa về phía mình, lại nhìn Cố Cảnh Liên và Sở Hà, cuối cùng ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào gương mặt của người anh trai mới nhận. Thấy Lâm Hi hồi hộp đến độ môi run lên, bất giác cậu cảm thấy thương cho Lâm Hi.
Tiểu Bảo bỏ qua cánh tay chìa về phía mình mà bước lên ôm lấy Lâm Hi! Đó là một cái ôm ấm áp!
“Cảm ơn anh đã cứu cha mẹ em!”