Cố Cảnh Liên nhíu mày.
"Chỉ là cái gì?"
Bác Phúc nói:
"Chỉ là, nếu như nói tới khuôn mặt giống nhau như đúc thì sợ là không thể nào! Dù cho là song sinh cũng có phần chênh lệch."
Ấn đường Cố Cảnh Liên cau lại, không nói gì nữa.
"Thôi, chuyện Mộ gia vẫn không nhất định phải can dự. Đây là việc nhà của họ."
Bác Phúc quan sát anh, một bên chọn mặt gửi lời nói:
"Tôi trước đó đi qua phòng Sở Hà nhìn thấy ngài chăm sóc nàng tỉ mỉ như vậy, tôi thế nhưng lần đầu tiên phát hiện ngài sẽ phục vụ..."
Lời còn chưa dứt thì bác Phúc nhìn thấy sắc mặt Cố Cảnh Liên rõ ràng hiện ra vẻ không vui, lập tức lúng túng đổi giọng:
"Chăm sóc, chăm sóc..."
Sắc mặt Cố Cảnh Liên lúc này mới hòa hoãn mấy phần.
Bác Phúc bây giờ mới bắt đầu nói tiếp:
"Ông chủ trước đây chưa bao giờ hạ thấp địa vị của mình mà chăm soc một người, lần này trở về, tôi cảm giác cảm tình của ông chủ và Sở Hà tăng lên không ít!"
Nếu không thì nói thế nào, hoạn nạn thấy chân tình đấy!
Dù sao cũng trải qua khảo nghiệm sinh tử, so với hai người đối chọi gay gắt trước đây thì đích thực không quá giống nhau.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng liếc ông một chút:
"Ông nói quá nhiều."
Bác Phúc lập tức thức thời ngậm chặt miệng, không nói nữa!
Ông biết, đây là ông chủ xấu hổ!
Cố Cảnh Liên đứng lên, sắc mặt không đổi nói:
"Cô ấy bị thương, không tiện, tôi hơi..."
Anh biểu hiện có chút không tự nhiên, hiển nhiên là cảm thấy không mấy dễ chịu.
"Tối chăm sóc sơ qua một chút là cần phải làm!"
Bác Phúc trong lòng lặng lẽ thầm oán: người chết vì sĩ diện!
...
Sở Hà tỉnh lại liền nằm ở trên giường, nhìn trần nhà ngây người.
Mới hồi tưởng lại, bởi vì vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, sốt đến mức mơ hồ, mãi đến tận ngày hôm qua mới khôi phục một chút sức sống.
Cố Cảnh Liên bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, Sở Hà nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một chút, thấy là anh lại nằm trở về giường, nằm lại như xác chết.
"Đói bụng sao."
Cố Cảnh Liên hỏi như vậy.
Sở Hà lắc đầu.
"Không có khẩu vị gì."
Mấy ngày nay vẫn dùng thuốc kháng sinh,
dùng đến độ đều ói ra, căn bản không có khẩu vị gì.
"Muốn ăn chua một chút."
"Chua?"
Phản ứng đầu tiên của Cố Cảnh Liên là:
"Em có thai?"
Sở Hà:
"..."
Thấy cô không nói lời nào, vẻ mặt Cố Cảnh Liên nhất hời có chút không tự nhiên.
"Thật sự?"
Anh nhớ lại lúc trước cô cũng từng có một lần.
"Ăn chua cùng có thai có quan hệ gì? Cũng không phải phụ nữ có thai mới muốn ăn chua!"
Sở Hà dừng một chút, lại nói:
"Anh đừng lo lắng, lần trước em đã uống thuốc tránh thai rồi."
Cố Cảnh Liên ban đầu chưa kịp phản ứng, đến lúc ý thức được thuốc tránh thai là cái gì thì anh lấy lại tinh thần, ánh mắt phút chốc ảm đạm đi.
"Thuốc tránh thai?"
Ngữ khí nói chuyện của anh nghe có chút không vui.
Sở Hà lại không có phát hiện, "ừ" một tiếng.
"Tại sao phải uống thuốc đó?"
"Đương nhiên phải uống rồi! Thời kỳ nguy hiểm."
Sở Hà lại nói:
"Mang thai nhiều phiền toái!"
Cố cảnh Liên nghe vậy, sắc mặt từ từ u ám.
Cô nói mang thai nhiều phiền toái.
Cô vậy mà cảm thấy mang thai con của anh là một chuyện phiền toái.
Con mắt Cố Cảnh Liên lập tức lạnh như băng!
Sở Hà vẫn không nhận ra sự khác thường của anh, chỉ cảm thấy sắc mặt anh lúc này trông khó chịu như thế lại không biết mình có lỗi với anh ở đâu.