Lúc Tiểu Bảo đang ngủ trưa bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lâm Hi.
Cậu nghe điện thoại, đầu bên kia Lâm Hi tủi thân ngập ngừng nói: “Tiểu Bảo… em đang ở đâu?”
“Em ở trong phòng á.”
“Vậy…”
Lâm Hi buồn bực nói: “Anh hình như lạc đường rồi.”
“…” Tiểu Bảo chớp mắt không biết nói gì: “Được rồi anh đang ở đâu?”
Về đây năm ngày, mỗi ngày Lâm Hi đều lạc đường trong nhà họ Cố.
Nhà họ Cố to như vậy đối với cậu mà nói như một mê cung.
Nhà họ Cố có bao nhiêu lớn?
Nói như thế này đi.
Cha mẹ cậu đi làm công xưởng ở Bắc Phi có bao nhiêu lớn thì nhà họ Cố lớn bấy nhiêu.
Nhưng mà, cậu ở công xưởng chắc chắn sẽ không lạc đường, ngoại trừ từ nhỏ đến lớn cậu ở đó thì nhà xương rất trống trải, không có cong cong vẹo vẹo như ở đây.
Nhà họ Cố là kiểu sân trước vườn sau, cộng thêm mười mấy cái biệt viện, với mấy cái sân liên tiếp với nhau, đủ loại quanh co khúc khuỷu, so với mê cung không khác là bao.
Lần này không phải là lần đầu tiên bị lạc.
Cũng may Cố Cảnh Liên có chuẩn bị cho cậu điện thoại di động, khi lạc đường còn có thể gọi cho Tiểu Bảo và bác Phúc đến giúp đỡ.
Lâm Hi nói trong điện thoại: “Anh ở… Anh cũng không biết anh đang ở đâu, nhưng mà anh nhìn thấy một ngọn núi giả, còn có thêm một hồ nước rất lớn.”
"Núi giả cùng hồ nước nhiều như vậy, em không biết anh đang nói nơi nào."
“Nơi này có một từ đường, bên trong giống như có rất nhiều bài vị.”
"Từ đường..."
Tiểu Bảo cẩn thận suy nghĩ lập tức liền nhớ ra, lúc trước đi bái tế tổ tông cậu có đi qua hai lần nên có thể nhớ được đường.
“Anh đợi em ở cửa từ đường, em lập tức đến tìm anh.”
Cúp điện thoại, Tiểu Bảo liền nhảy xuống giường, xoa xoa đôi mắt chạy xuống lầu.
Xuyên qua vài cái sân Tiểu Bảo cũng đến được từ đường, liếc mắt một cái liền thấy Lâm Hi đang ngại ngùng đứng ở cửa từ đường.
Tiểu Bảo đi qua có chút oán giận nói: “Lâm Hi, sao anh lại chạy đến đây? Đến Cố gia mấy ngày rồi mà
còn chưa thuộc đường sao?”
Lâm Hi đau khổ nói: “Nhà em lớn như vậy anh mỗi lần đi đều bị lạc. Chủ yếu là… Anh không nhớ được đường, anh nhận không ra phương hướng.”
Tiểu Bảo có chút oán trách trừng mắt nhìn cậu, Lâm Hi còn tưởng anh đã làm sai gì rồi, lo sợ nhìn lại Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lại nói: “Cái gì mà ‘nhà của em’? Lâm Hi nơi đây cũng là nhà anh.”
Lâm Hi nghe vậy trong lòng ấp ám, còn tưởng Tiểu Bảo đang không hài lòng chuyện cậu lạc đường, cậu nắm lấy tay Tiểu Bảo: “Được rồi, đây là nhà của chúng ta, anh nói sai rồi, em đừng tức giận.”
Tiểu Bảo cười: “Đi thôi.”
Hai cậu bé dắt tay nhau đi đến khoảng sân trước nhà lại nghe gần đó có tiếng nói chuyện.
“Là người của Cung gia…”
“Nhanh đi thông báo cho ông chủ…”
Sau đó Tiểu Bảo và Lâm Hi nhìn thấy bác Phúc vội vàng đi về lên tầng chính, quá vội vàng nên ông không kịp nhìn bọn họ.
Tiểu Bảo có chút kì lạ nhìn về phía cửa, lại nhìn về cổng lớn, một đám người chỉ có một người đàn ông là xuất chúng.
Điểm ấn tượng của anh ta là anh ta cao tương đương với Cố Cảnh Liên, mặc một áo choàng quân đội màu trắng, đôi giày dưới chân cũng là giày chiến màu trắng, gương mặt đẹp trai, mỗi một tất trên người anh ta đều tinh tế xinh đẹp.
Tiểu Bảo mở to đôi mắt nhìn anh ta, người đàn ôn này vừa cool vừa đẹp trai.
Sau 10 phút, bác Phúc xuống lầu lại đi đến trước mặt người đàn ông ngoài cổng, cung kính nói: “Kiệt thiếu gia, ông chủ nhà chúng tôi mời ngài, mời đi bên này.”