Vân Thi Thi quay lại bên giường, dịu dàng vuốt ve gò má của cậu, nói:
"Ban đêm nàng tới phòng của hoàng tử, cho chàng một cái hôn."
Nói xong cô cúi đầu, khẽ hôn trên trán Hữu Hữu một cái.
Hữu Hữu ngơ ngác, sợ hãi trọn to mắt.
"Nàng không giết chết hoàng tử kia, bởi vì đã không còn đuôi cá, cũng không có biện pháp trở về đại dương. Ở hôn lễ của hoàng tử, nàng nhẫn nhịn đau đớn nhảy múa, cuối cùng hóa thành bọt biển, vĩnh viễn tan biến."
"..."
Hữu Hữu hỏi:
"Tại sao? Tại sao không giết hoàng tử? Vị hoàng tử này vong ân bội nghĩa, rõ ràng là người cá cứu hắn!"
Cậu tỏ ra lòng đầy căm phẫn.
Vân Thi Thi nghe xong lại nở nụ cười.
Hữu Hữu đã hòa nhập với cốt truyện, dung nhập tình cảm của chính mình vào bên trong.
Cho dù lúc trước đã nghe câu chuyện như vậy, Hữu Hữu nắm chặt tay, chật vật hỏi:
"Nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ giết hoàng tử, trở lại đại dương cùng gia đình đoàn viên."
"Bởi vì người cá rất yêu hoàng tử, dù cho hi sinh bản thân cũng không muốn làm tổn thương hoàng tử."
Hữu Hữu lại cười lạnh nói:
"Nếu là tôi, tôi sẽ không vì một người không yêu mình mà hi sinh bản thân."
Vân Thi Thi bị ánh mắt lạnh như băng của cậu hù dọa.
Lúc trước Hữu Hữu nghe câu chuyện này chưa từng lộ ra ánh mắt lạnh lẽo như vậy.
Đây là một đôi mắt tràn đầy tàn bạo, có một loại sát khí mà Hữu Hữu chưa từng có.
Vân Thi Thi có chút bất an ôm chặt lấy cậu.
"Hữu Hữu... Con đừng như vậy..."
Hữu Hữu được vòng tay chan chứa ấm áp của cô ôm lấy, nhất thời trái tim lại không khỏi ổn định rồi dịu xuống.
"Không phải bất cứ chuyện gì đều có thể dùng giết chóc để giải quyết."
Vân Thi Thi lại nói:
"Trước đây con không phải như vậy!"
Hữu Hữu đột nhiên đẩy cô ra, sắc mặt không đổi nói:
"Thế giới này xưa nay đều là cá lớn nuốt cá bé! Chỉ có trở nên đủ mạnh mẽ thì lợi ích của mình mới không phải chịu bất kỳ xâm phạm nào!"
Vân Thi Thi ngơ ngác, bỗng dưng nhớ tới trước kia Hữu Hữu từng nói với cô.
"Chỉ có trở nên càng mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ."
"Mẹ, con muốn bảo vệ mẹ vì vậy con nhất định phải trở nên mạnh mẽ, như vậy
thì ai cũng không thể tổn hại đến mẹ!"
...
"Hữu Hữu, con bây giờ muốn mạnh mẽ là vì cái gì?"
Ánh mắt Hữu Hữu không nhịn được đảo quanh một chút.
Vấn đề này, cậu bỗng chốc tự hỏi.
Đúng vậy...
Cậu hiện tại rốt cục là vì cái gì đây?
Cậu trở nên mạnh mẽ lại là vì mục đích gì đây?
Ánh mắt Hữu Hữu đột nhiên rơi trên tay của mình.
Trước kia Hữu Hữu khát vọng trở nên mạnh mẽ là vì bảo vệ Vân Thi Thi.
Bây giờ cậu lại mất mục tiêu, không biết phải đi con đường nào.
Cậu ngơ ngẩn nói:
"Chỉ có mạnh mẽ mới không bị người khác chi phối vận mệnh của mình."
"Đúng."
Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, cô cũng không phủ nhận.
Trở thành kẻ mạnh cũng không thể không hình thành dựa trên đau khổ của kẻ yếu, cô cũng không cách nào phủ nhận.
Chỉ là kẻ mạnh nếu như trở nên mất cảm giác, lạnh lùng vô tình, kẻ mạnh như vậy thì đời người còn ý nghĩa gì?
"Tôi mệt rồi."
Hữu Hữu quay mặt đi, không nhìn cô nữa.
"Tôi muốn ngủ."
Vân Thi Thi nhíu lông mày, không nói gì nữa, mãi đến khi cậu nằm xuống, cô đắp chăn cho cậu xong liền im lặng mà rời đi.
Chỉ là nằm ở trên giường, Hữu Hữu lại trằn trọc, không ngủ được!
Cậu vừa nói mệt mỏi muốn ngủ chỉ là cái cớ thôi.
Sự thật thì cậu chỉ là lòng quá rối loạn, đặc biệt là khi Vân Thi Thi ôm lấy cậu, tim của cậu lại đập rất loạn!