Ăn xong bữa tối, Hữu Hữu vừa muốn trở về phòng, Cung Kiệt bỗng ôm vai cậu nói: “Con mỗi ngày đều ở lì trong phòng làm cái gì vậy? Tu tiên à?”
Hữu Hữu gỡ tay anh ra, trừng mắt liếc anh một cái, giống như không tiến động cảnh cáo: đừng có chạm vào tôi.
"Trừng cậu làm gì?"
Cung Kiệt tỏ vẻ như lẽ thường tình nói: “Cậu là muốn tốt cho con, nếu như con không phải là cháu trai của cậu thì con có ở lì trong phòng đến thoái hóa cũng chẳng liên quan gì đến cậu.”
Vân Thi Thi cũng nói: “Đúng vậy Hữu Hữu, con không thể ngày nào cũng ở trong phòng được, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo đi.”
Mộ Nhã Triết nghe xong bỗng nhiên nói với Vân Thi Thi: “Không bằng dẫn nó đi ra ngoài cũng tốt, nói không chừng có lợi cho việc khôi phục trí nhớ.”
Vân Thi Thi cũng cảm thấy lời này hợp lí.
Cung Kiệt cũng nói: “Em nghe nói, đêm nay ở quảng trường Manha có nhạc hội ngoài trời, 8 giờ bắt đầu, hay là chúng ta đi xem nhạc hội đi.”
Vân Thi Thi vui vẻ đáp ứng.
Cung Kiệt định đi bế Nguyệt Dao thì Vân Thi Thi đã nói: “Nguyệt Dao không thể đi được, nhạc hội ngoài trời đó âm thanh nhất định sẽ rất lớn, sẽ dọa Nguyệt Dao khóc đó.”
“Vậy… Nguyệt Dao làm thế nào đây?”
Mặc dù có bảo mẫu nhưng mà Nguyệt Dao không thể không có người thân bên cạnh, cho dù là ai cũng không yên tâm.
Mộ Nhã Triết lại như lẽ đương nhiên nói: “Cung Kiệt làm cậu nên Cung Kiệt ở lại chăm sóc Nguyệt Dao đi.”
Cung Kiệt vừa nghe thì nhảy dựng lên: “Không được, dựa vào cái gì?”
Anh ôm lấy bả vai Mộ Nhã Triết, ghét bỏ nói: “Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Anh nhất định là muốn thừa dịp đi nhạc hội mà tăng tình cảm với Hữu Hữu đúng không. Không được tôi cũng phải đi.”
“Nhà chúng tôi ba người muốn nâng cao tình cảm thì có vấn đề gì?”
“Này, anh tính loại bỏ người ngoài đúng không.”
Cung Kiệt không phục nói: “Tôi cũng muốn nâng cao tình cảm với cháu của mình.”
Mộ Nhã Triết lạnh nhạt nói: “Cậu họ Cung không phải họ Mộ, tôi cùng cậu không phải một nhà.”
Cung Kiệt: “…”
Vân Thi Thi cũng nói: “Tiểu Kiệt, em ở lại chăm sóc cho Nguyệt Dao đi.”
Mộ Nhã Triết tiếp lời: “Hừm, không phải
cậu rất thích Nguyệt Dao sao, hiện tại không ai cướp với cậu rồi, ngoan đi.”
Nói xong, Mộ Nhã Triết ôm lấy Hữu Hữu cũng Vân Thi Thi phóng khoáng rời di.
Để lại Cung Kiệt một người cô đơn đứng ở trong phòng khách, có khổ nhưng khó nói.
Có câu “mẹ nó” không biết có nên nói hay không.
Đây là xem anh như bảo mẫu?
Cung Kiệt vừa muốn nổi khùng thì một bên Nguyệt Dao bỗng nhiên đi đến bên người anh, ngồi xổm xuống, len lén nhét đồ chơi vào trong ống quần anh.
"Ha ha ha!"
Nguyệt Dao phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, cầm lấy ống quần anh kéo kéo.
Cung Kiệt cúi đầu, thấy cô bé chơi vui vẻ với ống quần của anh, trong mắt không khỏi một mảnh mềm mại, anh lập tức ngồi xổm xuống bế cô bé vào lòng.
“Nguyệt Dao, cậu ở nhà chơi với con được không?”
Nguyệt Dao bỗng nhiên giơ bàn tay mũm mĩm thịt lên “bốp” một cái đánh vào mặt anh.
Mặt Cung Kiệt tối sầm, nắm lấy tay cô bé: “Không được đánh vào mặt cậu.”
Nguyệt Dao lại “bốp” một cái đánh vào mặt anh.
Cung Kiệt không hờn không giận hạ ánh mắt, gặp phải Nguyệt Dao đang vô tâm vô phế cười, rất dụ người yêu thương, anh bỗng phản công, nâng môi nhẹ nhàng hôn hai má cô bé: “Nguyệt Dao ngoan, cha mẹ con không cần con thì cậu cần con.”
Nguyệt Dao bỗng nhiên nhéo hai má anh, kéo kéo bóp bóp đến biến dị khuôn mặt, Nguyệt Dao bị khuôn mặt vặn vẹo của anh chọc cho cười, cười không ngừng.
…
Từ nhà đến quảng trường Manha chỉ cần nửa tiếng đồng hồ.
Vân Thi Thi ôm Hữu Hữu ngồi ở phía sau, tuy là quãng đường ngắn ngủi, dù chân cô tê rần cô cũng không buông cậu ra