Vừa dứt lời, ánh mắt của Mộ Nhã Triết lập tức âm trầm.
Ở trong
nhà hàng, anh vừa ra khỏi ghế lô đã nghe thấy giọng của Lý Lan, ngạc
nhiên hơn là còn nghe thấy cả giọng của Tiền Thiếu Hoa.
Nhưng
khoảng cách quá xa, không nghe rõ tiếng nói chuyện của hai người lắm,
đến gần thì nghe được Tiền Thiếu Hoa muốn mang cô gái nhỏ này đi, yên
lặng quan sát một màn, không ngờ, Tiền Thiếu Hoa này dám dùng tiền để
cân đo người phụ nữ của anh!
Vân Thi Thi cúi đầu mở miệng: “Có phải, trong lòng anh tôi cũng như vậy, giống người phụ nữ bị niêm yết giá hay không!”
Thấy sắc mặt anh âm lãnh không nói gì, cô vội nói tiếp: “Tôi không phải hàng hóa, thế nên...anh đừng bán tôi cho người khác!”
Đáp lại cô, là nụ hôn mãnh liệt của anh. Chưa kịp đợi cô nói hết, đã mạnh
mẽ chặn miệng cô lại, dùng nụ hôn nghiền nát những câu nói của cô!
Đầu lưỡi không hề kiêng kị xông vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, cuồng dã khuấy đảo khoang miệng.
Hai đôi môi dính lấy nhau, anh không cho cô cơ hội để thở, cắn nuốt đầu lưỡi của cô, kể cả hô hấp của cô cũng phải cướp đoạt!
Lúc đó cô cho rằng, bản thân cô sau một khắc sẽ ngạt thở, ngất xỉu trong lòng anh!
Ngay khi đầu có của cô đang kề cận giây phút ấy, rốt cuộc anh thả cô ra. Vân Thi Thi ghé vào vai anh, môi đỏ mọng tham lam hít lấy không khí, ý thức mê man dần quay lại, dường như cô nghe thấy anh trầm giọng nói.
“Em là người phụ nữ của tôi, ai dám chạm vào em!”
Lời của anh, lộ ra mấy phần cuồng ngạo, lại vô tình tỏa ra nhu tình khó
phát hiện. Nhưng cô lại mẫn cảm cảm nhận được sự dịu dàng của anh, bị sự dịu dàng làm đau cả tim!
Cô cũng không hiểu sau trái tim lại đau đớn, nhức nhối, hơi khó chịu.
Chóp mũi cũng chua xót, sự che chở bá đạo của người đàn ông, khiến lòng cô có cảm giác an toàn khó hiểu.
Trong
tâm, nếm được sự ngọt ngào nho nhỏ.
Tuy người đàn ông này bá đạo nhưng...cảm giác được ôm vào lòng che chở, thật tuyệt!
*...*
Phòng VIP cao cấp.
Trên bàn bi-a, một người đàn ông dung mạo tuấn mĩ đang nằm dài trên bàn,
trong tay cầm cây gậy nhắm quả bóng, đôi mắt hẹp dài câu hồn lóe lên tia sáng yêu dị.
“Cạch ------“
Theo tiếng đánh, quả bóng số 8 màu đen rơi thẳng vào hố, bất kể là góc đánh, sức lực, đều không chê vào đâu được.
Cố Cảnh Liên thong dong đứng thẳng dậy, bàn tay thon dài của anh ta vuốt ve cây gậy, khóe môi cong lên.
“Giám đốc Dương, sao ông chỉ lo ngồi đấy thế? Chẳng thèm nhúc nhích, đã chơi thì phải tận hứng, không đúng sao.”
Nói rồi, anh ta mỉm cười xoay người: “Xem đi, tôi thắng rồi, ông mất cơ hội rồi, haha!”
Mọi người nhìn nụ cười quỷ dị khó lường của anh ta, trên khuôn mặt đầy sự khinh miệt, đều khó khăn nuốt ực một cái.
Tuy Cố Cảnh Liên đang nở nụ cười, nhưng tất cả mọi người ở đây lại chỉ thấy đáng sợ.
Bọn họ cực kì sợ hãi người đàn ông vui giận thất thường, âm tình bất định này.
Trong góc phòng.
Vẻ mặt Dương Thọ Trình cứng đờ ngồi trên ghế sô pha, cả cơ thể lún sâu, khuôn mặt tái nhợt, đầu vai run rẩy.
Nhìn như không có biểu cảm gì, nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ sẽ thấy hai tròng
mắt của ông ta cố định ở một chỗ, không biết đang nhìn đi đâu, không hề
động đậy, cả người cứng nhắc như con rối, trống rỗng.