Những người đang đứng quan sát trên quảng trường đều đang rất vui vẻ, hạnh phúc!
Còn bản thân thì chẳng khác gì đứa trẻ mồ côi bị cả thế giới vứt bỏ!
Vì sao những người khác có thể hạnh phúc, còn ông thì chỉ nhận được mỗi sự tuyệt vọng?
Người đàn ông càng nghĩ càng cảm thấy bất công!
Nếu thế giới đã từ bỏ ông thì đừng trách vì sao anh trả thù cả thế giới!
Người đàn ông uống cạn cốc rượu trong tay rồi lấy từ cửa sổ ra một khẩu AK 47. Sau đó ông ta núp bên cửa sổ, loạng choạng nạp đạn vào súng, đưa nòng súng hướng về quảng trường náo nhiệt, ngón tay từ từ bóp cò.
Ông ta đã say khướt, nhưng mà ở dưới kia nhiều người như vậy, không nhắm chuẩn được cũng chẳng sao!
Bắn chết được người nào hay người đó!
Cho dù có chết thì cũng có nhiều người chôn cùng mình. Nghĩ vậy nên ông ta cảm thấy chết không đáng tiếc nữa!
Người đàn ông nở nụ cười ngạo nghễ.
“Đùng đùng đùng đùng!”
Ông ta điên cuồng nã đạn về phía người dân.
…
Trên quảng trường, Cố Cảnh Liên bỗng nghe có tiếng súng, anh cảnh giác nhìn quanh. Nhưng quảng trường quá rộng, âm nhạc quá ồn ào nên không thể nào đoán được tiếng súng vang lên từ đâu.
Tiếng súng?
Sao lại có tiếng súng?
Không thể sai được, đây rõ ràng là tiếng súng.
Sở Hà cũng nhanh chóng nhận ra có người đang xả súng, âm thanh này là của khẩu AK 47.
Ở một góc quảng trường vang lên tiếng la thất thanh của người dân.
Nhưng những tiếng hét đó lại không thể đánh bật được âm thanh hô vang ăn mừng của những người chơi hội, dàn ca sĩ trên sân khấu cũng không nhận ra có gì khác thường, nên vẫn thản nhiên biểu diễn.
Hầu hết chẳng ai nhận ra thần chết đang cận kề, họ vẫn bận đắm chìm trong thế giới âm nhạc.
Cuối cùng thì người điều khiển âm thanh cũng phát hiện rằng có chuyện đang xảy ra.
Nhận được tin báo rằng có người xả súng, yêu cầu ngừng ngay buổi ca nhạc, thế là người phụ trách âm thanh lập tức tạm ngưng ngay buổi diễn để đưa các ca sĩ rời sân khấu, đến nơi khác an toàn hơn.
Tiếng nhạc vừa dừng lại thì âm thanh “Đùng! Đùng!” phát ra từ khẩu súng lại càng nghe rõ hơn!
“Là tiếng súng!”
“Có chuyện gì thế?”
“A… Mau chạy đi! Có người xả
“Có người xả súng, mau chạy đi!”
Không gian chỉ còn tiếng gào thét và kêu khóc, có người chỉ bị thương nhẹ, có người bị bắn xuyên đầu, có người bị bắn vào vai, có người đạn đâm xuyên lồng ngực. Chẳng mấy chốc mà máu đã nhuộm đỏ cả quảng trường.
Thấy xung quanh toàn người bị thương, nhiều người chỉ biết khóc!
“Cứu mạng!”
“Có người bị thương rồi, mau gọi xe cứu thương!”
Nhưng vào những lúc thế này, hầu như tất cả đều chỉ lo tự tìm chỗ trốn, làm gì có thời gian lo cho kẻ khác nữa!
Người dân hoảng loạn chạy về phía lối thoát hiểm, đến mức không ngại giẫm đạp lên nhau. Có người không cẩn thận bị ngã, cuối cùng bị giẫm đạp đến chết!
Người chạy thì lo chạy, người khóc chỉ biết khóc, không gian vô cùng rối loạn.
Hữu Hữu cũng nghe thấy tiếng súng, mắt cậu bỗng lóe sáng.
“Có người nổ súng?”
Sở Hà quay lại nhìn Cố Cảnh Liên: “Mau rời khỏi đây thôi!”
Nói rồi cô khom người bế Hữu Hữu lên, Cố Cảnh Liên thì ôm Tiểu Bảo và nắm tay Lâm Hi, cả năm người cùng chạy về phía lối thoát hiểm.
“Khom người xuống!”
Cố Cảnh Liên dặn Sở Hà.
Vào lúc này thì Hữu Hữu đột nhiên nhớ đến Vân Thi Thi!