“Cậu Cố, tôi...ngay từ đầu tôi không biết thân phận của cậu ấy là gì
mà.” Dương Thọ Trình lấy ống tay áo lau mồ hôi trán, sắc mặt khó coi
nói.
“Không biết? Không thể nào.” Cố Cảnh Liên ưu nhã nghiêng
người ở bàn bi-a, thưởng thức con xắc trong tay, thâm sâu nói: “Tôi thấy ông, rõ ràng không để Cố Cảnh Liên tôi vào mắt!”
Sắc mặt Dương
Thọ Trình biến đổi, quá sợ hãi nói: “Cậu Cố, cậu thật khiến tôi oan uổng quá! Lúc trước tôi đâu có biết Cố Tinh Trạch là cậu hai nhà họ Cố
chứ...”
Khóe môi Cố Cảnh Liên cong lên, giọng nói không hề bớt âm trầm lạnh lùng: “Ồ, Dương Thọ Trình, trước đây ông huy hoàng thế nào ở
Hồng Công, Cố Cảnh Liên tôi không xen vào. Nhưng nếu một khi ông bước
chân lên thủ đô thì phải biết, rốt cuộc thủ đô này là địa bàn của ai!”
“Tôi biết...Tôi vẫn biết...”
“Ông biết? Ông biết, mà vẫn dám chạm vào địa bàn của tôi?!” Ánh mắt của Cố
Cảnh Liên chợt quét tới, giày da sáng bóng nghiến lên bàn tay của Dương
Thọ Trình, hung tợn nói: “Biết địa bản thủ đô khắc tên ai không? Ông cho rằng ông là ai? Ở địa bàn của nhà họ Cố mà còn không hiểu quy củ, ông
nghĩ tôi sẽ tha cho ông à?”
Dương Thọ Trình đau đớn khôn kể, đầu
óc xoay chuyển, trong giây lát ý thức được rốt cuộc Cố Cảnh Liên đang đề cập đến chuyện gì, nhất thười sắc mặt trắng bệch.
“Không
dám...cậu Cố, cậu hiểu lầm rồi, Dương tôi tuyệt đối không có ý như vậy,
xin cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, chớ chấp nhặt với tôi...” Dương
Thọ Trình nôn nóng túm lấy quần tây của Cố Cảnh Liên, đau khổ cầu xin
tha thứ.
Lại không biết rằng mấy câu nịnh bợ của lão, đã chạm đến cấm kị của Cố Cảnh Liên.
“Hừ.”
Môi mỏng của Cố Cảnh Liên xì một tiếng, mày nhíu lại chán ghét: “Ông xem, ông làm bẩn ống quần tôi rồi, làm sao bây giờ?”
Dứt lời, đạp mạnh một cái, đá lão ta ra xa.
Dương Thọ Trình chật vật lăn mấy vòng, đập vào chân bàn, mặt mũi bầm dập.
Ông ta đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, tròng mắt rã rời, chỉ thấy thuộc
hạ được huấn
luyện nghiêm chỉnh mặt không đổi sắc đi tới.
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương không gì sánh bằng...
Trong gian phòng, chớp mắt máu chảy thành sông.
Dương Thọ Trình ôm tay bị chém, cả khuôn mặt vì đau đớn cực độ mà phồng đến đỏ bừng.
Ông ta không ngừng kêu gào, thảm thương lăn lộn trên đất.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhìn thoáng qua, xoay người rời khỏi phòng.
Tần Chu và Quý Lâm cũng đi theo.
Cố Tinh Trạch đi đến trước mặt lão, túm chặt cổ áo ông ta, lạnh lùng cảnh
cáo: “Tôi cảnh cáo ông, đừng có ý định chạm vào cô ấy!”
“Cô ấy” trong miệng anh, chính là chỉ Vân Thi Thi!
Nhưng lúc này Dương Thọ Trình đã đau đến mất trí, chỉ biết gật đầu bừa, lúc này Cố Tinh Trạch mới yên tâm rời đi.
Lúc ra ngoài cửa, lấy điện thoại ra nhìn, thấy tin nhắn Vân Thi Thi gửi đến, giờ đã không còn sớm nữa, chắc cô đã về rồi.
*...*
Chiếc xe chạy thẳng về biệt thự sơn trang.
Vân Thi Thi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt bỗng cố định.
Trên cổng chính của sơn trang, có một khối đá to được chạm khắc chữ, khắc thành bốn chữ “Vân Sơn Thi Ý”.
Vân Sơn Thi Ý, là tên của trang viên biệt thự này.
Trang viên biệt thự đã hoàn thành hơn một năm, nhưng chậm chạp không được đặt tên. Khi người phụ trách cầm mấy cái tên đã được lựa chọn tỉ mỉ trình
lên hỏi ý kiến anh, Mộ Nhã Triết tiện tay lật giở, thờ ơ hỏi: “Vân Sơn
Thi Ý, cái tên này thế nào?”