Ghen vì bên cạnh anh còn có một người phụ nữ hữu danh vô thực sao?
Vân Thi Thi bị anh nhìn chằm chằm đến mức có chút mất tự nhiên, muốn tìm cớ gạt chuyện này sang một bên: "Không nói chuyện này nữa, hiện giờ dạ dày anh còn đau nữa không?"
"Đang ghen sao?"
"Không có!"
"Rõ ràng là có! Nếu như em đang ghen, vậy tôi nói cho em biết, em không cần nghĩ ngợi quá nhiều!"
Mộ Nhã Triết chợt ôm lấy eo cô kéo về phía mình, lật người một cái, đặt cô ở dưới thân, dùng tay bóp cằm cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên môi
cô.
Dịu dàng hôn lên, cứ như vậy ngăn lại đôi môi của cô, anh nhìn cô cười khẽ.
"Em chỉ cần biết, thân thể của tôi muốn em, chính là chỉ muốn một mình em, không có cảm giác với bất kỳ người phụ nữ nào khác."
Vừa nói, anh vừa bắt được bàn tay của cô, dẫn dắt xuống phía dưới, cho đến
khi đầu ngón tay của cô chạm vào nơi thần bí kia, cách lớp vải quần, mơ
hồ có thể cảm nhận được nơi kia đã kiêu ngạo đứng thẳng, vì vậy mặt cô
càng nóng bừng lên, đỏ đến mức như thể muốn chảy máu.
"Em thì
sao? Chẳng lẽ em không muốn tôi?" Hơi thở của người đàn ông quanh quẩn
bên tai cô, một làn hơi ấm áp thổi vào tai cô, từ vành tai đến cổ đều đỏ ửng.
Thể chất cô gái này cực kỳ nhạy cảm, chỉ vừa nhẹ nhàng
đụng vào thôi cũng đã đủ để cô thẹn thùng, đừng nói bị anh làm cho kích
thích như thế, cả người cô đều nóng lên.
"Anh..." Vân Thi Thi cáu giận nói: "Anh đủ rồi đấy!"
Mộ Nhã Triết không cho cô cơ hội phản bác, ngăn lại lời nói của cô: "Tôi
chỉ muốn em, đối với những người phụ nữ khác không có cảm giác gì."
Vân Thi Thi bị những lời này của anh làm cho mặt đỏ đến tận mang tai.
Mộ Nhã Triết dịu dàng đùa giỡn bờ môi của cô, đầu ngón tay vuốt cánh môi
anh đào khiến người ta thèm thuồng của cô, thế nhưng trong lời nói lại
giống như là gằn từng tiếng một: "Về phần danh phận, tôi sẽ cho em. Chỉ
là, không phải lúc này!"
"Mộ Nhã Triết! Anh! Anh như thế này có tính là đang cầu xin
được yêu hay không?" Vân Thi Thi đột nhiên nói ra một câu.
Sắc mặt người đàn ông lập tức cứng lại.
"Nhưng mà, anh còn đang đau dạ dày, cứ không biết tiết chế như vậy, đến lúc đó người chịu đau cũng chính là anh!" Vân Thi Thi nói rất nghiêm túc.
Lời của cô không biết là tiên đoán hay là nguyền rủa mà cô vừa dứt lời, cơn đau đã giảm đi của anh đột nhiên lại ập đến, dạ dày quặn lên một cái.
"..." Cô gái này là chuyên gia nguyền rủa sao?
Cơn đau dạ dày này giống như vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, thực sự là khiến người ta mất hứng!
Người đàn ông nào đó cảm thấy rất bực bội, vì muốn ăn người phụ nữ này, cô
không thích thủ đoạn cứng rắn thì anh dùng đến tình cảm để lay động cô,
đến lúc sắp ăn được vào miệng thì cơn đau lại kéo đến!
Thật đáng chết...
"Dạ dày đau, anh nghỉ ngơi cho tốt đi!" Vân Thi Thi đỡ anh ngồi lên ghế sa
lông, lúc đẩy cửa đi ra còn nói thêm một câu: "Ngoan ngoãn chờ em quay
lại! Em đi nấu cho anh tô mì..."
Mộ Nhã Triết chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn cô rời đi.
Cho đến khi mùi thịt bay đến bên mũi, anh lập tức không còn ý kiến gì nữa.
Vân Thi Thi đóng cửa lại, hai tay đặt lên ngực, cảm giác được nhịp tim đập rất nhanh.
"Về phần danh phận, tôi sẽ cho em!" Lời nói của người đàn ông kia không ngừng vang vọng bên tai.
Cô không dám suy nghĩ lung tung, chỉ có thể hít sâu một hơi, vội vàng đi nấu mì cho người đàn ông kia.
Chỉ một lát, món mì trứng gà giàu dinh dưỡng đã nấu xong. Nguyên liệu nấu
ăn trong bếp rất phong phú, nhưng Vân Thi Thi nghĩ đến căn bệnh dạ dày
của anh, nhất định là không có khẩu vì gì, cuối cùng vẫn là quyết định
nấu một tô mì.