Tình cảnh có chút lúng túng.
Nghĩ lại cũng đúng, người ta là
hoàng thái tử cao cao tại thượng của tập đoàn tài chính Đế Thăng, làm
sao lại có thể nhớ một tiểu thư nhà chủ tịch tỉnh như cô ta chứ?
Cô gái này chính là con gái chủ tịch tỉnh Giang Hải, Diệp Minh Lan.
Vốn là cô ta đã bao gian phòng này để chiêu đãi bạn tốt mới về nước, lại
không nghĩ tới lúc đến nơi thì bị quản lý nhà hàng uyển chuyển nói rằng
phòng bao đã có người khác dùng bữa, cô ta bèn hùng hùng hổ hổ lao đến
đây, không nghĩ rằng người chiếm phòng bao của cô ta lại là Mộ Nhã
Triết!
Phải biết, Mộ Nhã Triết cực kỳ ít khi đến những nơi như
thế này để dùng cơm. Hơn nữa, ở trong ấn tượng của cô ta, người đàn ông
này là người trăm công ngàn việc, sao có thể nhàn hạ thoải mái như vậy.
Có thể gặp được anh ở nơi này khiến cho Diệp Minh Lan hân hoan trong lòng, chỉ là sau đó cô ta lại hướng tầm mắt về phía Vân Thi Thi, có chút nghi hoặc.
Cô gái nhỏ bên cạnh anh là ai?
Nhìn cô gái đó ăn
mặc như một học sinh vậy, nhìn qua rất ngoan ngoãn, cũng không giống
tiểu thư nhà nào, dường như chỉ là một người bình thường.
Diệp
Minh Lan cũng có chút kinh ngạc, nhân vật như Mộ thiếu, chỉ cần anh
muốn, bất kể là người mẫu quốc tế hay ảnh hậu, thậm chí là tiểu thư nhà
giàu, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là đã xếp thành hàng dài. Nhưng mà cô gái nhỏ này, khuôn mặt non nớt, nhìn qua chắc là vừa mới tốt nghiệp đại học?
Nhưng cho dù cô ta tự nhận mình thích bắt bẻ thì cũng không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt này thật sự rất xinh đẹp, làn da
trắng nõn, ánh mắt trong sáng thuần khiết, môi hồng răng trắng, khiến
người ta nhìn qua đã thích.
Một cô gái đáng yêu như vậy, bao nhiêu người đàn ông thèm muốn đây!
Vân Thi Thi bị ánh mắt của cô ta làm cho cả người khó chịu, ngước mắt nhìn
lên, lại cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng khác, cô theo tầm mắt nhìn
đến, liền thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô ta đang nhìn cô chằm chằm, thay vì nói là quan sát thì nên nói ánh mắt kia giống như muốn lột sạch cả người cô.
Người đàn ông kia dáng người cao lớn, tướng mạo anh
tuấn, ăn mặc lịch sự thoải mái, lộ ra dáng vẻ
quý tộc, chắc chắn cũng là xuất thân thượng lưu.
Tầm mắt giao nhau, Vân Thi Thi lại theo bản năng quay mặt đi, bỗng dưng sinh ra ác cảm với hai vị khách đột ngột xông vào này!
Cảm thấy hơi lúng túng, Diệp Minh Lan cười tươi một cái, cất giọng ngọt
ngào khẽ hỏi: “Anh Mộ, còn nhớ em không? Cha em là Diệp Khải Thành, cũng có chút giao tình với anh. À đúng rồi... Nếu không ngại thì chúng ta
cùng ngồi ăn đi! Anh nhìn xem, lúc này rồi, trong nhà hàng cũng không
còn phòng trống nữa! Ha ha, phòng bao này vốn là em đã đặt trước lại bị
anh..."
Lời cô ta nói cực kỳ uyển chuyển, lúc nói chuyện cũng có chừng có mực, khách sao nói ra lời đề nghị kia.
Mộ Nhã Triết không đổi sắc mặt, không gật đầu nhưng cũng không cự tuyệt, giống như là ngầm đồng ý.
Diệp Minh Lan thấy thế thì có chút thụ sủng nhược kinh!
Cô ta đi lên một bước thử dò xét, thấy trên mặt anh vẫn không hề động đậy
như cũ, nhịp tim đập loạn rốt cuộc cũng bình phục trở lại, ngay sau đó
đáy mắt lộ ra vẻ vui mừng, cùng người đàn ông kia tiến vào phòng bao.
Mộ Nhã Triết đương nhiên không có bất kỳ ấn tượng gì với Diệp Minh Lan,
cũng không phải là chỗ quen biết, không thường xuyên qua lại, nhưng cha
cô ta Diệp Khải Thành cũng coi như là người quen của anh, lúc này anh
cũng không thể không chừa cho cô ta chút mặt mũi.
Thế nhưng Vân Thi thi có chút không vui, không muốn cùng ngồi ăn cơm chung với hai người kia.
Cô không thích bọn họ.
Nhất là cô gái kia, ánh mắt vừa rồi của cô ta giống như là chỉ hận không thể một dao chém cô mấy trăm nhát!
Cô thừa nhận, trong lòng có chút khó chịu, càng làm cô khó chịu hơn chính là, thế mà anh lại ngầm cho phép bọn họ ngồi cùng bàn.