Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm cô một lúc, không nhẫn nại nổi nữa, chỉ cho
là cô khó chịu ở đâu đó không nói với anh, vì thế không hề nghĩ ngợi
vòng cánh tay qua eo và đầu gối của cô, ôm cô vào ngực, lại nhận được
tiếng thét chói tai của cô.
“Á -----------“
Sắc bén, chói tai, gần như sắp phá hỏng màng nhĩ của anh!
“Câm miệng!” Mộ Nhã Triết không vui nhíu chặt mày, ánh mắt đảo qua, cô sợ đến im thin thít!
Im lặng một lúc, bỗng dưng --------
“Mộ Nhã Triết...” Giọng nói như muỗi kêu.
“Sao?”
Cúi đầu thấy trên mặt cô nổi lên màu hồng khác thường.
Mộ Nhã Triết chợt cảm thấy có gì sai sai, khóe mắt nhìn thoáng qua màu đỏ
chói mắt trên ghế, nhất thời tim như ngừng đập, nhìn thẳng cô!
Máu --------?
Cô bị thương?
“Xảy ra chuyện gì?”
Mà Vân Thi Thi vốn đã quẫn bách từ lâu nên mặt càng thêm đỏ, cô sợ dây bẩn ra người anh, gấp đến mức muốn khóc, gần như khóc đến nơi: “Mộ Nhã
Triết, mau buông tôi ra!”
Anh không thèm đề ý, đôi mắt chau lại, hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Vân Thi Thi bất lực liếc mắt, mặt nóng bừng, giọng nói như thầm thì: “Không, không phải bị thương...”
“Không nói?” Ánh mắt người đàn ông lạnh đi, giọng điệu không cho phép từ chối: “Tôi đưa em đi bệnh viện.”
Gì cơ ----------
Đi bệnh viện? Đừng mà!
Cô vội siết chặt vạt áo của anh, ngập ngừng nói: “Tôi, cái đó của tôi tới...”
Cô nói quá nhỏ, Mộ Nhã Triết không nghe thấy được. Thấy người đàn ông vẫn
ôm cô đi ra phía cửa, Vân Thi Thi giận đến phát mệt, nóng nảy đến mức
muốn cào anh!
Lấy dũng khí, đề cao âm lượng!
“Mộ Nhã Triết, kỳ kinh nguyệt của tôi tới!”
...
Người đàn ông đứng khựng lại.
Cô tinh nghịch ấp úng: “Cho nên, không cần đi bệnh viện, anh mua băng vệ sinh giúp tôi là được!”
...
Thấy anh im lặng hồi lâu, không có phản ứng, Vân Thi Thi lại nhỏ giọng nói: “Tôi dùng nhãn hiệu Sofy...”
Ngay sau đó lại là một màn yên tĩnh.
Cô thấy sắc mặt của Mộ Nhã Triết đen kịt.
Có điều gì bi tráng hơn điều này sao?
Cô vốn cho là bầu không khí sẽ tiếp tục giằng co như
vậy, nhưng không ngờ
người đàn ông lại cầm lấy áo khoác tây trang trên ghế dựa, “soạt” một
cái phủ lên người cô, che chắn kín mít cơ thể của cô, ôm cô đi ra ngoài
cửa.
Vân Thi Thi lúng túng, không biết anh muốn ôm cô đi đâu, chẳng lẽ vẫn muốn đưa cô đến bệnh viện ư?
“Mộ Nhã Triết? Anh đi đâu vậy?”
“Đi khách sạn, thay quần áo.” Anh lời ít ý nhiều, nhưng câu nói lạnh nhạt ấy lại khiến cô an lòng khó hiểu.
Vân Thi Thi thở phào, ngoan ngoãn nằm im.
Sự chú ý dọc đường đi khiến cô thấy hơi xấu hổ, cô cúi thấp đầu, dán sát vào lồng ngực anh.
Cực nóng, rắc chắn, khỏe khoắn, cách lớp quần áo, nhịp tim đập đầy sức mạnh.
Thình ------ thịch -------
Rõ ràng như vậy, thân mật mập mờ, khiến hô hấp của cô không ngừng hỗn loạn.
Nhưng trong lòng, lại cảm thấy thoải mái ấm áp.
Cô vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên cô có kinh nguyệt, không biết gì cả, đau đến lăn qua lăn lại trên giường.
Cha đi mua băng vệ sinh cho cô, lại bưng trà nóng tới, bàn tay to cách lớp vải quần áo xoa bụng cho cô.
Chưa từng gần gũi với người đàn ông nào như vậy ngoại trừ cha, huống chi, người đàn ông trước mắt này còn là Mộ Nhã Triết.
Lén ngước mắt quan sát gò má tuấn dật của anh, sóng mũi cao, đôi môi mỏng,
chiếc cằm cao ngạo, trong cổ áo hơi để mở lộ ra đoạn xương quai xanh gợi cảm.