Cậu nhóc hỏi vậy, trên mặt là nụ cười ngây ngô, nhưng trong lòng tính
toán, nếu ai bắt nạt mẹ cậu, để cậu biết được, cậu nhất định sẽ không
tha!
Vân Thi Thi không biết cậu nhóc đang suy nghĩ gì, chỉ mỉm cười nói: “Không có đâu!”
“Thi Thi, mau ngồi xuống đi! Hữu Hữu đã tỉ mỉ chuẩn bị cơm cho con đấy!”
Vân Nghiệp Trình đưa tay nhận túi và áo khoác của cô, đặt lên giá treo.
Lúc xế chiều, Hữu Hữu đã sớm cầm ví nhỏ, bảo muốn đi siêu thị mua nguyên
liệu nấu ăn về, trong lòng ông vô cùng kinh ngạc, lại lo lắng cậu đi một mình, bèn đi theo cậu đến siêu thị.
Ai dè, một lần đi theo này, khiến ông mở rộng tầm mắt!
Vừa bước chân vào khu rau dưa của siêu thị, Hữu Hữu cầm chiếc giỏ hòa vào
đoàn người, bóng dáng linh hoạt uốn lượn trong tiếng mặc cả, dáng vẻ vô
cùng thuần thục.
Mua thức ăn, chọn rau, chay mặn phối hợp rất hài hòa, thậm chí không cần ông nhúng tay, tự mặc cả giá tiền, chọn nguyên
liệu tươi mới nhất.
Trong lòng Vân Nghiệp Trình không phải không kinh ngạc.
Khi Vân Thi Thi còn nhỏ, thậm chí còn không phân biệt nổi đâu là rau cải xanh, đâu là rau chân vịt.
Thậm chí là lớn tuổi như ông cũng không lão luyện được như này.
Mà cậu nhóc này lại như làm nhiều thành quen, phân biệt được rõ ràng cách nấu các món ăn.
Càng khiến ông ngạc nhiên hơn là, cậu nhóc chọn rau vô cùng tỉ mẩn, khi chọn rau thì chọn loại màu xanh non, không có bất kỳ vết úa hoặc con sâu
nào.
Khi mua thịt còn cẩn thận ngửi mùi, bảo đảm mùi thịt thuần chất, không có mùi hôi, còn dùng ngón tay ấn ấn.
Vân Nghiệp Trình đứng cạnh khó tránh khỏi hiếu kỳ, hỏi cậu, nghe thấy cậu
nhóc thành thục nói: “Thịt mới hay không, trước tiên cần ngửi mùi, sau
đó sẽ ấn xem có co dãn hay không. Nếu là thịt heo chết rồi mới mổ thì
thịt sẽ có màu đỏ sậm, trong mạch máu có màu đỏ tím ứ lại, ăn vào sẽ bị
bệnh!”
Vân Nghiệp Trình nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối.
“Cá thì phải xem vẩy cá có hoàn chỉnh hay
không, mắt cá phải sáng và trong, mang cá khép chặt, sắc mang đỏ tươi. Nếu không thì là không tươi.” Cậu
nhóc cầm một con cá lên, chuyên nghiệp giải thích.
Vân Nghiệp Trình hoàn toàn bị chinh phục.
Vân Thiên Hữu thấy dáng vẻ trợn mắt há mồm của Vân Nghiệp Trình, trong lòng tối đi, chắc ông chưa từng thấy cảnh cậu mặc cả với mấy bác gái bán
thức ăn ngoài chợ, trình độ, đạt đến trùm sỏ chém giá.
Giờ điều kiện cuộc sống cao hơn, cậu không cần mặc cả nữa, nhưng đối với sự tươi mới của nguyên liệu vẫn vô cùng kĩ tính.
Mua xong nguyên liệu về đến nhà, cậu mặc tạp dề, lấy một cái ghế đến.
Rửa rau, nhặt rau, động tác thuần thục, thái mỏng miếng thịt, kĩ thuật xắt
rau không tuyệt diệu như đầu bếp năm sao, nhưng khi dao hạ xuống, từng
miếng thịt mỏng được cắt rất đẹp, xào lên, vô cùng ngon miệng.
Lúc đầu Vân Nghiệp Trình còn muốn giúp đỡ, nhưng cậu nhóc lại ngăn ông, ông chỉ đành đứng nhìn ánh dao vung không ngừng, khí thế ngất trời.
Khoảng 2 giờ sau, đã chuẩn bị xong một bàn đầy ắp.
Ôm lòng hiếu kỳ, Vân Nghiệp Trình lén nếm thử một gắp cá, thịt cá non mềm, hương vị không mặn không nhạt, vừa đủ.
Tuy là món ăn nhà làm, nhưng không hề kém tiêu chuẩn khách sạn cấp cao.
Vân Nghiệp Trình hóa đâ, hơi muốn khóc.
Cảm động muốn khóc a...
Đứa trẻ này, rốt cuộc là đã tích góp bao nhiêu năm kinh nghiệm đây...