Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Mắt Chó Coi Thường Người (3)


trước sau

“Đúng vậy.” Nhân viên gãi đầu, bối rối nói: “Căn phòng hóa trang này là phòng hóa trang của hai vai chính. Nhưng mà Nhan Băng Thanh nói cần gian phòng này, tôi thấy Thiên vương Cố tạm thời chưa thể đến, cũng không tiện từ chối nên...”

Mộc Tịch không vui nói: “Đây là phòng hóa trang của vai chính, để vị đại tiểu thư này đi phòng hóa trang khác không được sao?”

Phía sau bỗng truyền đến giọng nói cao ngạo và khiêu khích của Nhan Băng Thanh: “Sao, chẳng lẽ tôi cần dùng phòng này cũng không được à?”

Sắc mặt Mộc Tịch khó coi quay đầu nhìn lại, liếc cô ta một cái, nở nụ cười chức nghiệp: “Chị Băng Thanh, thật thất lễ quá... Là như này... Thi Thi nhà chúng tôi, bởi vì là người đầu tiên thử trang, cho nên, phải trang điểm thật nhanh...”

“Được rồi, tôi đã biết. Mặc dù cô ta là người mới, nhưng tôi cũng không làm khó cô ta, để cô ta dùng chung phòng với tôi là được rồi.” Nhan Băng Thanh lạnh lùng nhìn gương, không thèm nhìn Mộc Tịch, thuận miệng nói một câu, trong lời nói lại toát ra ý bố thí.

Làm như nhường một nửa phòng hóa trang này cho Vân Thi Thi, đã là ngoại lệ của cô ta!

Như thể cả căn phòng hóa trang này thuộc về ai, quyền phát biểu là ở cô ta.

Mộc Tịch giận đến nỗi nụ cười cũng cứng lên.

Rõ ràng căn phòng hóa trang này là sắp xếp cho Vân Thi Thi.

Giờ cô ta cướp phòng hóa trang, còn bày ra vẻ mặt bố thí, sao không biết xấu hổ như vậy?

Rõ ràng là cố tính chèn ép mà!

Nhan Băng Thanh lần này nói dễ nghe chút, là khách mời hữu nghị, trên thực tế cô ta vốn là vai nữ được quyết định nội bộ.

Một trong những nhà đầu tư khá coi trọng cô ta, có ý định nâng đỡ cô ta.

Thế nhưng Lâm Phượng Thiên không vừa mắt cô ta.

Kĩ thuật diễn không có, mặc dù ngũ quan xinh đẹp nhưng nghiêng về trưởng thành, không thể cải trang thành thiếu nữ tính cách thanh thuần được.

Một câu khái quát, có vẻ già.

Bởi vậy, bị Lâm Phượng Thiên đá ra.

Nhất định là Nhan Băng Thanh này thấy Lâm Phượng Thiên lại đi chọn một người mới, ghi hận trong lòng, thầm ganh ghét!

Nhưng dù trong lòng nghĩ vậy, Mộc Tịch vẫn không dám chống đối cô ta, chỉ ôn hòa nói một câu: “Thợ trang
điểm, mau hóa trang đi!”

Vừa dứt lời, một cô gái đeo kính trẻ tuổi vội vã đẩy cửa đi vào, trong tay cầm túi xách to, hình như là thợ trang điểm của tổ kịch.

Cô ấy bước đến, nhìn quanh một vòng, cười nói: “Thật không cố ý đâu, trên đường kẹt xe nên tới trễ, thật sự không cố ý! Tôi là thợ trang điểm tổ kịch, họ Đinh, tên Đinh Ninh.”

Dừng một chút, cô ấy hỏi: “Vị nào là diễn viên chính vậy?”

Mộc Tịch cười, dắt tay Vân Thi Thi nói với cô ấy: “Xin chào, cô Đinh, vị này là nữ chính, Vân Thi Thi.”

Đinh Ninh lập tức ân cần hỏi han: “Xin chào, Thi Thi!”

Bầu không khí đang hòa hợp thì -----------

“E hèm.” Nhan Băng Thanh ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, thấy Đinh Ninh không chú ý tới cô ta trước tiên, sắc mặt không vui hắng giọng một cái.

Đinh Ninh nghe thấy tiếng nhìn sang, vừa thấy là Nhan Băng Thanh, tia phiền muộn ảo não lướt qua, vội bày vẻ tươi cười nói: “Chị Băng Thanh!”

“Ừ, qua hóa trang cho tôi đi.”

“Được rồi.” Đinh Ninh lập tức cầm túi xách đi tới chỗ Nhan Băng Thanh, lấy dụng cụ ra.

Mộc Tịch sửng sốt.

Ánh mắt Vân Thi Thi hơi trầm xuống, nhưng không biểu hiện gì, trên mặt vẫn bình tĩnh không nhìn ra dấu hiệu tức giận.

Tiểu Mộc thì không nén được cơn giận.

Cướp phòng hóa trang, đến cả thợ trang điểm cũng cướp luôn?

Thật quá quắt!

Thi Thi chính là người đầu tiên!

Lần này, cuối cùng Mộc Tịch cũng hiểu rõ, Nhan Băng Thanh này cố ý làm khó.

Tính tính Lâm Phượng Thiên nổi tiếng nóng nảy.

Đến lúc đó nếu Vân Thi Thi vẫn chưa hóa trang xong, nhất định sẽ bị ăn mắng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện