Lúc này, tâm tình của cậu không tốt, hơn nữa tưởng người đi vào là người hầu, miệng quát: “Vào phòng không gõ cửa à?”
Tiếng bước chân không hề ngừng lại.
Sao người hầu này lại vô lễ thế?
Cậu bực bội đứng dậy, xoay người, nhưng vừa thấy người đàn ông như từ trên
trời giáng xuống, nhất thời khó tin mở to miệng, không nói nên lời.
Mộ Nhã Triết mặc tây trang giày da, đút túi quần, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn
viết đầy kinh ngạc và không thể tin của cậu, bật cười nói: “Cừa không
khóa, cha liền vào, không quấy rầy con chứ?”
“Không hề...” Tiểu Dịch Thần ngơ ngác dụi dụi mắt, vẫn tưởng đang nằm mơ đây!
Chẳng phải cha nói, hôm nay có cuộc họp rất quan trọng sao? Sao lại về sớm vậy?
“Cha, sao cha về giờ này?”
“Đón sinh nhật cùng bảo bối của cha!” Mộ Nhã Triết dịu dàng ngồi xổm xuống
trước mặt cậu, tuấn mâu bình tĩnh nhìn cậu nhóc, khóe môi cong lên:
“Sao? Chẳng phải con nói muốn cùng cha đi công viên trò chơi đấy thôi?
Còn muốn đi không?”
Thấy cậu ngẩn ngơ không nói gì, Mộ Nhã Triết vươn tay gò má non nớt của cậu: “Sao lại không nói gì?”
“Đi!” Tiểu Dịch Thần bỗng hoan hô nói: “Cha thật là giỏi! Cha cố ý quay về đưa con đi đúng không?”
“Ừ.” Mộ Nhã Triết ôm cậu vào lòng: “Vậy giờ chúng ta đi thay quần áo trước, được không?”
“Được!” Tiểu Dịch Thần hưng phấn hồng cả mặt.
Cuối cùng Mộ Nhã Triết cũng tặng cho cậu sự vui mừng lớn nhất!
Thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường.
Hôm qua trời còn đầy mây, hôm nay mặt trời lại chiếu chói chang.
Mộ Nhã Triết cố ý mặc cho cậu bộ đồ thoải mái, áo màu trắng, quần màu xanh lam, đôi giày lót đế, đỉnh đầu đội mũ nồi, phối với cặp kính râm, như
hóa thân thành một tín đồ thời trang nhỏ.
Ngũ quan của Tiểu Dịch Thần tuấn mĩ, da trắng nõn, phối hợp với bộ đồ này, còn tuấn tú đẹp trai hơn cả người mẫu trẻ em.
Mộ Nhã Triết cũng mặc bộ đồ cha con với cậu, áo thun màu trắng, quần dài
xanh lam, đi giày thể thao,
bớt đi phong phạm tinh anh giới buôn bán,
trong bộ trang phục thoải mái như trẻ đi mấy tuổi. Khuôn mặt anh vốn trẻ trung, dù sắp hai mươi chín nhưng hôm nay mặc như thế, giống hết sinh
viên mới ra trường, tràn ngập tuổi xuân, vô cùng điển trai.
Hai cha con đứng cạnh nhau, không hề giống cha con, mà giống anh em hơn!
Tiểu Dịch Thần hớn ha hớn hở đi chuẩn bị ba lô. Đây là lần đầu tiên cậu đi
chơi với cha, cũng là lần đầu tiên đến công viên trò chơi, vì thế dưới
sự hưng phấn, nhét rất nhiều bánh ngọt và đồ ăn vặt.
Bất đắc dĩ cái ba lô của cậu không đủ lớn, không chứa nổi nhiều bánh ngọt và đồ ăn vặt như vậy.
Nhìn ba lô đã căng phình ra, Tiểu Dịch Thần khoanh tay, hơi buồn rầu!
Mộ Nhã Triết hết cách lấy tất cả đồ ăn vặt ra, Tiểu Dịch Thần nhìn mà cực
kì đau lòng, đứng bên cạnh cắn môi, như thể trong lòng đang rỉ máu.
Cậu thích đồ ngọt, ngày thường bữa trà chiều chắc chắn không thể thiếu.
Mộ Nhã Triết lại nghĩ, trong công viên trò chơi này có không ít đồ ngọt, đến lúc đó vào mua cũng được.
Nếu như mang theo một túi đồ ngọt vào, đảm bảo là sẽ không tiện chơi đùa.
Nhìn vẻ mặt tủi thân của Tiểu Dịch Thần, anh không định giải thích thêm, đến khi vào công viên, cậu nhóc nhất định sẽ hưng phấn đến phát điên, nói
không chừng sẽ ném đống đồ ngọt này ra sau gáy!