Nếu đã tới đây, tôi sẽ tự mình chơi thật vui.
Vì vậy, tháp chọc
trời, vòng xoay lửa, núi băng vực tuyết, bất kì trò chơi kích thích gì
cũng chơi hết, ngồi trên xe núi, theo khí thế lao xuống hăng hái của xe
núi, cậu trút hết tất cả bất mãn và uất ức bằng cách thét lên! Dường như chỉ có vậy, trong lòng cậu mới có thể dễ chịu hơn!
Từ trước tới
nay cậu không phải một đứa trẻ yếu đuối, nhưng chuyện xảy ra hôm nay, đã để lại vết thương nhất định trong lòng cậu.
Cậu vẫn cho rằng, các bé gái vốn ngây thơ mơ mộng, nhưng Tống Ân Hi đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của cậu về bé gái.
Bé gái đáng ghét!
Tống Ân Hi đáng ghét!
Khi Tiểu Dịch Thần bước xuống khỏi xe núi, thân thể hơi choáng váng.
Cậu ngẩng mặt nhỏ lên nhìn trời, hôm nay ánh nắng chói chang, khí trời ấm
áp, nhưng dù ánh nắng có chói chang cỡ nào đi chăng nữa, cũng không thể
sưởi ấm trái tim của cậu!
Bất kể có chơi đùa như thế nào, cũng không thể có sự hạnh phúc và hân hoan như khi cha ở bên cạnh làm bạn!
“Sinh nhật...mình ghét nhất...” Tiểu Dịch Thần cô đơn ngồi trên ghế băng, ôm chặt balo, tủi thân thầm thì.
...
“Thi Thi, hôm nay vất vả rồi!”
Quay chụp xong, Mộc Tịch đưa Vân Thi Thi đến ngoài tòa cao ốc, mỉm cười nói: “Chờ có ảnh chụp, em sẽ cho chị xem nhé.”
“Ừ, cảm ơn nhiều.”
Mộc Tịch chợt nhớ đến điều gì, vội hỏi: “Đúng rồi, chị có weibo* không?”
“Weibo?”
“Đừng nói là chị không có weibo nhá.”
“Ừ... không biết dùng weibo.” Vân Thi Thi thành thật đáp: “Bình thường chị bận nhiều việc, cho nên...”
“Haha! Dù có bận thế nào đi nữa thì thời gian lướt weibo vẫn nên có chứ! Chị
thật giống chị gái em, có con rồi, ngày nào cũng vây quanh đứa bé, cho
nên ngay cả thời gian lướt weibo cũng không có.” Mộc Tịch dở khóc dở
cười.
Vân Thi Thi ngẩn ra, hình như bị cô ấy nói trúng rồi.
Lúc trước công tác bề bộn nhiều việc, thời gian về đến nhà đều dành cho Hữu Hữu, mấy thứ như weibo, cô ngay cả tài khoản
cũng không có.
Có
điều Mộc Tịch không biết một điều là, tạm thời gạt chuyện đứa bé sang
một bên, đối với đời sống cá nhân, cô muốn bảo vệ chu đáo chặt chẽ, ít
nhất không hi vọng sau này, cuộc sống của Hữu Hữu bị quấy nhiễu.
Vì vậy, cô lập tức cười nói: “Ừ, chị về sẽ lập một cái.”
“Ừ! Lập được rồi thì nói với em, em sẽ xin chứng thực V cho chị.” Mộc Tịch
nói, vẫy vẫy tay với cô: “Vậy gặp lại sau nha! Chờ tin của em nhé!”
“Ừm!”
Vân Thi Thi vội vã chạy về nhà, Vân Thiên Hữu ngồi trong phòng khách ngóng
trông đã lâu, thấy cô trở về, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt rạng rỡ hẳn
lên.
Vốn cậu cho rằng mẹ rất bận rộn, không biết có thể giữ lời hẹn giữa bọn họ hay không, Hữu Hữu không ôm hi vọng quá lớn!
Bởi vậy khi ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí kinh tế tài chính, Hữu Hữu không dám ao ước xa vời!
Nhưng khi nhìn thấy Vân Thi Thi quay về đúng giờ, tâm tình luôn bình tĩnh của Hữu Hữu cũng trở nên kích động.
“Mẹ!”
Trên mặt như tỏa ánh nắng, Hữu Hữu ôm lấy Vân Thi Thi xoay hai vòng, rồi nhào vào trong lòng cô.
“Mẹ, Hữu Hữu yêu mẹ!”
“Ngoan, chờ lâu rồi đúng không.” Vân Thi Thi nhìn thấy cậu, dường như tất cả khó chịu lúc trước đều tan thành mây khói.
Bảo bối thật có bản lĩnh, nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu, mọi u ám, muộn phiền đều được thổi bay đi hết.