“Khương Lê...?” Vân Thi Thi kinh ngạc từ trong miệng thốt ra một cái tên.
“Ai da ai da, vẫn nhớ rõ mình à! Haha! Không uổng công chúng mình học với
nhau lâu vậy, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở đây!” Khương Lê cười khách khí, nắm chặt tay cô, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Vân Thi Thi cũng cố nở nụ cười, phụ họa cô ta mấy tiếng, nhưng trong lòng thì hết sức khó xử!
Lại nói tiếp, Khương Lê này là bạn học của cô thời đại học, cũng là người nhiều lần ngồi cùng bàn với cô.
Dựa theo bình thường mà nói, bạn học cũ gặp lại, nhất định sẽ vô cùng kích động, thậm chí ôm nhau mà khóc.
Dù sao 4 năm đại học cũng để lại cho bản thân vô số kí ức thanh xuân tươi đẹp.
Nhưng Vân Thi Thi không hề có tâm tình kích động ấy.
Đơn giản vì khi học đại học, nhân duyên của cô không được tốt.
Chính xác mà nói, từ khi đi học tới nay, nhân duyên của cô tương đối bình
thường, cùng học với nhau thì chỉ gặp mặt gật đầu hời hợt, ngoại trừ
Tiếu Tuyết, bên cạnh cô không còn người bạn nào có thể tâm sự chân
thành.
Học nhiều năm như vậy, cô không có bạn bè gì nhiều.
Một trong những nguyên nhân là do khi đó tính cách của cô hơi khép kín,
không thích giao tiếp với người khác, cũng không biết nói chuyện với
nhau như nào, sự cản trở về mặt giao tiếp khiến cô không có cách nào
dung nhập với tập thể.
Nhưng ở trong mắt người khác, cô lại trở thành nữ sinh thanh cao kiêu ngạo.
Thanh cao thì thanh cao, cô vốn không quá để ý ánh mắt của người khác.
Sau khi tốt nghiệp đại học, thanh xuân cũng kết thúc.
Các bạn cùng lớp để lại weibo, weixin, QQ, địa chỉ gia đình thậm chí là số
điện thoại, nhưng cô, chỉ cầm bằng tốt nghiệp rồi biến mất, không thể
lại bất kì thông tin gì, như thể từ trước tới giờ chưa từng tồn tại
trong lớp học đó.
Thiếu cô, số bạn học tụ họp không bao giờ đủ.
Khó trách Khương Lê đối với cuộc gặp mặt ngẫu nhiên hôm nay lại hưng phấn như thế.
Dù sao Vân
Thi Thi khi học đại học cũng là một hoa khôi giảng đường truyền kỳ, thanh nhã trời sinh, dung mạo xinh đẹp, tạm nghỉ học, sinh con
riêng...
Lời đồn đại về cô quá bí ẩn, bởi vậy, đây được coi là một nhân vật thần bí trong lịch sử trường đại học!
Hữu Hữu đang cầm kem đứng bên cạnh Vân Thi Thi cũng thầm quan sát người phụ nữ trước mắt này.
Tuy có nghe thấy là bạn thời đại học của mẹ, nhưng ngoại hình hơi già, nếu
không phải biết bằng tuổi mẹ cậu, cậu còn tưởng rằng người phụ nữ đã hơn 30.
Không thể trách Hữu Hữu cảm thấy như vậy.
Sau khi
Khương Lê tốt nghiệp liền chia tay với bạn trai quen thời đại học, dưới
sự sắp xếp của người nhà vội vã kết hôn, giờ đã là mẹ của hai người con.
Khôi phục sau sinh không tệ, nhưng sinh hai thai vẫn để lại ảnh hưởng không
nhỏ tới cơ thể, bởi vậy đứng chung một chỗ với Vân Thi Thi, nhìn có vẻ
già hơn!
Hôm nay nhân ngày quốc tế thiếu nhi mang con gái lớn tới đây chơi. Khương Lê bế con gái mình lên, nói: “Thiên Thiên, mau gọi cô
đi!”
“Cô!” Cô bé nhút nhát gọi một tiếng, tầm ba bốn tuổi, dáng vẻ nhìn vô cùng dịu dàng đáng yêu.
Vân Thi Thi cười khẽ: “Thiên Thiên ngoan!”
Khương Lê nhanh chóng bị cậu nhóc đang nhìn chằm chằm quan sát cô ta thu hút,
trong ánh mắt có sự kinh ngạc nói: “A, cậu bé này thật đáng yêu, là con
cậu sao?”
“Ừ, là con mình, tên Hữu Hữu.” Vân Thi Thi đáp, cũng cầm tay Hữu Hữu, mớm lời: “Hữu Hữu, còn không mau gọi cô?”