“Là tôi chơi, đưa cho tôi súng.” Tiểu Dịch Thần lạnh lùng nói, lời ít ý nhiều đưa ra yêu cầu.
Nhân viên khó tránh khỏi khó xử!
“Nhưng... súng này rất nặng đó!”
“Tôi biết.”
Sắc mặt Tiểu Dịch Thần mất kiên nhẫn: “Tôi cầm được.”
“...” Rõ ràng nhân viên không tin.
Tôi xin cậu, cậu mới lớn được bao chứ, khoảng tầm sáu tuổi, cơ thể chỉ cao hơn khẩu súng một chút mà thôi.
Súng này nặng khoảng gần 10 cân, nhưng súng đồ chơi mô phòng, không nặng đến thế!
Tiểu Dịch Thần thấy cô ấy do dự, bực mình: “Đưa cho tôi súng đi.”
“Chị đưa cho em xem thử nhé!” Nhân viên vẫn cảm thấy đứa bé này quá liều
lĩnh, trong lòng thầm oán giận cha mẹ cậu bé, công viên trò chơi lớn như vậy, cứ để mặc đứa bé chạy loạn trong công viên sao?
Nhỡ lạc mất thì sao?
Song bởi vì khuôn mặt của Tiểu Dịch Thần tuấn tú mà mập mạp, nhân viên vẫn
thấy cậu thật đáng yêu, vì thế ôm cây súng đi tới cạnh cậu, để cậu thử
trọng lượng xem.
Tiểu Dịch Thần lưu loát cầm cây súng, dễ dàng
ôm vào trong ngực, tay nhỏ vuốt ve thân súng, bình tĩnh nói: “Bắt đầu
tính thời gian đi.”
Lần này đến phiên nhân viên mất bình tĩnh,
nét mặt sợ hãi, nhất là khi thấy Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng cầm súng nhìn
ngắm trong tay thì càng không thể bình tĩnh nổi...
Cây súng này, mặc dù là súng đồ chơi, nhưng để một đứa trẻ cầm trong tay, ai cũng sẽ không yên tâm!
Xảy ra điều gì bất trắc, bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm!
Và dĩ nhiên bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này.
Huống chi lúc tới đứa bé này đưa tấm vé khách quý ra thì biết nhất định đứa bé này xuất thân giàu sang.
Nói giỡn, một tấm mấy nghìn đồng, đã mua được thì không phải người thường.
Đứa trẻ càng có bối cảnh tốt thì càng được che chở, nhỡ cha mẹ cậu bé tìm tới cửa, bọn họ sao gánh nổi trách nhiệm này?!
“Cha mẹ em đâu
rồi?”
Tiểu Dịch Thần không thể chờ nổi nữa: “Tính thời gian đi!”
Sắc mặt nhân viên cứng lại, bấm nút tính thời gian.
Tiểu Dịch Thần điều chỉnh tư thế tốt nhất, bóp cò, viên đạn lao vút ra bên
ngoài, nhưng tốc độ bắn rất chậm, viên đạn đập vào quả bóng thì không
còn lực, văng ra ngoài.
“...!” Tiểu Dịch Thần khó chịu cau mày, cảm thấy súng đồ chơi này so với tiêu chuẩn bình thường của cậu, thật quá khác biệt!
Cậu thử nhìn chỗ lắp đạn, nhanh chóng nhận thấy, khẩu súng này thoạt nhìn
giống với súng mô phỏng, nhưng đã trải qua sự điều chỉnh đặc biệt, tốc
độ bắn và đường đạn đã bị sửa lại, vì thế bắn mấy thêm mấy viên, quả
nhiên là đường đạn có vấn đề.
Có điều do có kinh nghiệm điêu
luyện nên nhanh chóng giải quyết được vấn đề khó này, khi lắp ráp lại
súng lần nữa đã qua nửa thời gian.
Mặc dù không bắn trúng nhưng khí thế xạ thủ chuyên nghiệp của cậu vẫn khiến mấy nhân viên đứng cạnh ngây ngẩn cả người.
Ôi trời ơi! Cậu nhóc này, có thể thấy, đã từng luyện qua rồi à?
Nhỏ như vậy, là người nhà dạy cậu bắn súng sao?
Nếu không phải người chuyên nghiệp thì không thể có khả năng như vậy, cùng với khí thế khiếp người.
Song khi bọn họ thấy cậu nhóc thuần thục tháo lắp súng, cải tạo lại đường
đạn, cuối cùng khi lắp ráp hoàn tất, sự chấn động trong lòng, không còn
ngôn ngữ nào để biểu đạt.