Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Ám Sát (2)


trước sau

Thị lực quan sát trong bóng đêm của cậu rất nhạy bén, bởi vậu thoáng trông thấy đường nét là một khẩu súng lục!

Thậm chí từ kiểu dáng cũng có thể nhận ra, là một khẩu Chim ưng sa mạc (Desert Eagle), uy lực rất lớn.

Súng lục? Sao trên người tên này lại có súng lục?!

Mang theo vũ khí có tính sát thương kinh khủng như vậy, sao có thể đi qua cửa kiểm an?

Tiểu Dịch Thần chưa hết ngạc nhiên thì thấy người đàn ông ném con gấu sang một bên, đi về phía trước.

Cậu từ từ đứng dậy, bỗng nghĩ đến Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu, trong lòng thầm kêu không ổn, lập tức cẩn thận bám theo...

Trong phòng chế thuốc, Vân Thiên Hữu không hề ý thức được nguy hiểm đang gần kề, mà vẫn hăng hái nghiên cứu đạo cụ là mấy lọ thủy tinh.

Vân Thi Thi thấy mà kinh hồn táng đảm, cảm thấy trò nhà ma này không phải trò mà một đứa trẻ ở tuổi Vân Thiên Hữu có thể chơi.

Càng khiến cô lo lắng là, hình như Vân Thiên Hữu không hề thấy sợ hãi, thậm chí còn tò mò với cách bài trí.

Cô hơi hối hận, lo lắng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với tâm lý trẻ con.

“Hữu Hữu, chúng ta đi thôi! Nơi này có vẻ u ám quá.”

Hữu Hữu ngẩng đầu, thấy trên mặt Vân Thi Thi hiện vẻ không thích, lập tức đáp: “Được.”

Hai người ra khỏi phòng chế thuốc, Vân Thiên Hữu nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, lúc đầu còn tưởng là nhân viên chạy tới giả thần giả quỷ hù dọa người.

Nhưng khi người đến gần, thì là một người đàn ông xa lạ đội nón.

Thấy hắn ta mặc bộ đồ đơn giản như cả người lại tỏa ra sát khí khiến người khác rùng mình.

Nhất là đôi mắt bị mũ lưỡi trai che mất, khi hơi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt toát lên tia lạnh khiếp người!

Trong lòng Vân Thiên Hữu kinh hãi, và cảnh giác!

Bởi vì cậu nhớ rõ, trong nhóm du khách xếp hàng vào, không có hắn ta!

Hắn ta không phải du khách!

Thân thể Vân Thiên Hữu vô thức chắc trước người Vân Thi Thi, ánh mắt
dính chặt trên người hắn, thấy tay đặt bên hông của hắn ta có động tác, lấy ra một vật đen thùi.

Tia sáng quá mờ, Vân Thiên Hữu lại bị chứng quáng gà nhẹ, trong bóng tối khó phân biệt sự vật.

Nhưng Vân Thi Thi ở đằng sau lại thấy rất rõ, vật đen thùi ấy là một khẩu súng lục!

Cô hít một hơi khí lạnh, kéo Vân Thiên Hữu lui về sau một chút, động tác cẩn thận từng li từng tí, như thể người đàn ông trước mắt là con mãnh thú, cô chỉ cử động thôi là sẽ nuốt gọn bọn họ!

“Anh... Anh là ai, muốn làm gì?”

Cô cảnh giác hỏi, không biết thân phận của người đàn ông là gì, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lạnh lùng giơ tay, họng súng đen kịt nhắm thẳng vào bọn họ!

Vân Thi Thi sợ hãi, lập tức xoay người sang một chỗ, bảo vệ kín kẽ Vân Thiên Hữu trong lòng!

“Cẩn thận!!”

Phía sau truyền đến giọng nói kêu lên đầy sợ hãi của đứa trẻ.

Người đàn ông cảnh giác quay người, thấy một đứa bé chạy về phía hắn!

Tiểu Dịch Thần ôm gấu trúc, đạp lên bức tường, mượn lực nhảy một cái, vung chân đá mạnh vào mặt người đàn ông!

Người đàn ông bị cú tập kích đột ngột này làm lui về sau mấy bước, Tiểu Dịch Thần chớp thời cơ lao lên, như con báo nhỏ nhanh nhẹn linh hoạt, nỗ lực đoạt lất khẩu Chim ưng sa mạc trong tay hắn ta!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện