Nhất là Tiểu Dịch Thần, quần áo ướt đẫm mồ hôi, một tay cậu bám tay vịn
an toàn trong cabin, một tay túm chặt tay của Vân Thiên Hữu, đôi mắt hằn lên.
Có lẽ do quá dùng sức, cậu cắn chặt răng, chẳng biết từ lúc nào đã cắn vỡ môi, màu từ cánh môi tràn ra.
Vân Thiên Hữu vươn tay kia muốn ôm lấy ván cửa lần nữa, tiếc rằng khoảng cách không đủ, đành phải từ bỏ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Thể lực của Tiểu Dịch Thần dần tiêu hao.
Cậu cố trợn mắt, dù mồ hôi chảy vào trong mắt, đôi mắt cay cay, nhưng không dám chớp mắt.
Tiểu Dịch Thần nhìn Vân Thiên Hữu, chầm chậm mở miệng nói: “Hữu Hữu, anh nghĩ, chắc anh không cầm cự được bao lâu nữa.”
Thể lực của cậu như thế nào, trong lòng cậu hiểu rõ nhất.
Hơn chục phút trôi qua, đã là cực hạn.
Đừng nói là một đứa trẻ, dù là một người đàn ông trưởng thành cũng khó mà làm được, kiên trì lâu như vậy đã là một kỳ tích.
Trong lòng cậu hiểu rõ, nếu còn tiếp tục tốn sức như vậy nữa, chỉ sợ tay cậu
sẽ vì thần kinh chết lặng mà mất đi cảm giác, thậm chí là trật khớp,
nguy hiểm hơn, là gãy xương...
Lúc này tâm tình của Vân Thiên Hữu bình tĩnh đến kỳ lạ.
Cậu cũng biết để duy trì đến tận giờ rất không dễ dàng, cậu cũng biết rõ,
Tiểu Dịch Thần dồn toàn lực cứu cậu, không để ý nguy hiểm, đến lúc này,
quả thực đã đến cực hạn.
Cậu há miệng, muốn nói với cậu ấy: Thực sự không chịu nổi nữa, thì buông tay ra đi!
Ít nhất cũng giữ được một người.
Còn muốn nói: Nếu lần này cậu lành ít dữ nhiều, nhất định phải thay cậu bảo vệ mẹ!
Chưa đợi cậu mở miệng, Tiểu Dịch Thần đã lạnh lùng nói: “Nhưng đừng sợ, anh sẽ không buông tay đâu!”
Đôi mắt Vân Thiên Hữu mất đi tiêu cự, ngây ngốc ngẩng điều, ánh mắt trống rỗng nhìn cậu.
Không còn vẻ kiêu căng lạnh lùng trong quá khứ, Tiểu Dịch Thần hiếm hoi lộ ra ánh mắt cưng chiều mà dịu dàng, khẽ nói: “Anh là anh trai em, anh sẽ
bảo vệ em!”
Câu nói bật ra, trong lòng Vân Thiên Hữu chấn động!
Ngữ điệu bình tĩnh, từ ngữ đơn giản, không thề thốt phô trương, nhưng chân tình của Tiểu Dịch Thần, lại được bộc lộ hết.
Đôi môi mím chặt của Vân Thiên Hữu bỗng nhếch lên.
Cậu ấy đã không buông tay, vậy thì cậu cũng không thể bỏ cuộc được!
Dù chỉ có 1% sống sót, cũng không thể buông tha!
Vân Thiên Hữu nhắm mắt lại, cấu tạo trong cabin dần hiện lên trong đầu cậu, cậu đã có kết cấu đại khái, vì vậy nói: “Tôi có biện pháp.”
Tiểu Dịch Thần vội hỏi: “Biện pháp gì?”
“Đằng sau cậu, phía ghế ngồi, hình như có để một dây đai an toàn, nhìn thấy không.”
Tiểu Dịch Thần quay đầu lại, nhìn thấy dây đai an toàn, gật đầu đáp lại: “Thấy rồi!”
“Nó chịu được trọng lực 200kg, cậu có thể bắt được nó không?”
“Để anh thử xem!”
“Khoan đã!”
Vân Thiên Hữu nói: “Nếu hai tay cậu dùng sức cùng lúc, rất dễ khiến cả hai tay cùng trập khớp!”
Tiểu Dịch Thần giật mình: “Vậy phải làm sao giờ?”
“Bây giờ hai tay tôi túm lấy một tay cậu, tay kia sẽ được giảm bớt sức, cẩn
thận nắm lấy day an toàn, sau đó dựa vào dây an toàn kéo tôi lên!”
Nói xong, Vân Thiên Hữu dưng một chút, rồi nói: “Nhưng phải biết rằng, làm như vậy, một tay của cậu sẽ bị trật khớp.”
“Được! Em mau túm lấy tay anh đi!” Tiểu Dịch Thần bỏ qua câu cuối cùng của Vân Thiên Hữu, nỗ lực hơi nghiêng người ra ngoài để bảo đảm hai tay của Vân Thiên Hữu có thể túm được tay cậu.