Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Mẹ Con Tương Phùng (1)


trước sau

Mới vừa rồi đứng trước mặt cậu thì ra vẻ bình tĩnh cao ngạo, thế mà Vân Thi Thi vừa xuất hiện thì chỉ số thông minh của cậu ta như tụt dốc không phanh, trở thành đứa bé ngây thơ làm nũng trước mặt mẹ mình!



Đang diễn kịch sao?

Tiểu Dịch Thần vẻ mặt cứng ngắc.

Vân Thiên Hữu trong lòng rất kích động, vì Vân Thi Thi mẹ cậu vẫn bình an vô sự, vì thế liền làm nũng với cô, chỉ mong nhận được sự vỗ về an ủi từ cô.

Sức mạnh của cậu như biến mất, nước mắt rơi như mưa.

Vân Thi Thi thấy thế, tim như bị ngàn nhát dao đâm trúng, cô lập tức nửa quỳ xuống trước mặt cậu, cẩn thận ôm cậu vào lòng, nghẹn ngào nói.

“Hữu Hữu, bảo bối của mẹ, đừng khóc, do mẹ không tốt, đều tại mẹ!”

Vân Thi Thi không ngừng an ủi Hữu Hữu, đau lòng tột độ, nhất thời không để ý đến Tiểu Dịch Thần đang đứng cạnh đó.

Vân Thiên Hữu cầm lấy cổ tay bị trật khớp của mình, nũng nịu nói: “Mẹ, tay bị trật khớp, đau đau…”

Cái giọng điệu nhõng nhẽo làm nũng này so với cái giọng cao ngạo lạnh lùng ban nãy thật đúng là một trời một vực.

Tiểu Dịch Thần xém chút nữa là tức đến hộc máu.

Nhìn đi, em của cậu làm nũng cũng giỏi ghê.

Vân Thi Thi nhìn thấy cánh tay bị trật khớp của Hữu Hữu thì tim như bị ai đó bóp chặt, thấy sắc mặt Hữu Hữu trắng bệch, nước mắt cô không kiềm được, nhẹ nhàng rơi xuống, cô đau lòng, rất đau lòng, chỉ hận không thể mang hết những đau đớn mà Hữu Hữu phải chịu chuyển sang cơ thể cô.

“Hữu Hữu, con bị thương, là do mẹ không tốt, mẹ không bảo vệ con được!”

Vân Thi Thi đau lòng, không ngừng thanh minh với Hữu Hữu, cô cảm thấy cô làm không tròn trách nhiệm bảo vệ Hữu Hữu, cô tự trách bản thân vô dụng, vì thế nước mắt cũng rơi như mưa.

Tiểu Dịch Thần đứng ở một bên, trơ mắt nhìn, ngực một trận đau đớn.

Cậu chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật cậu, vốn cậu sẽ được cùng cha ăn sinh nhật vui vẻ, nhưng chị em nhà họ Tống không biết từ đâu chạy đến, quấy rầy sinh nhật của cậu, còn châm ngòi ly gián hai cha con cậu, làm cho cha cậu giận cậu, còn vô tình để cậu phải chơi một mình ở trong vườn.

Cậu biết đó là trừng
phạt, nhưng hôm nay trải qua nhiều chuyện như thế, giờ phút này đây, đối với Mộ Nhã Triết, cậu cảm thấy oan ức và giận cha mình rất nhiều.

Cậu bỗng thấy có chút hâm mộ Vân Thiên Hữu, vì khi cậu ta đau, cậu ta có mẹ ở bên cạnh săn sóc.

Một chút?

Không, không phải một chút, mà là rất hâm mộ, hâm mộ từ trong thâm tâm của chính cậu.

Hâm mộ, và cả ghen tị nữa.

Cậu cảm nhận được, trên người Vân Thi Thi phát ra một luồng ánh sấng ấm áp, chỉ cần tới gần một ít, là sẽ ấm áp vô cùng.

Tiểu Dịch Thần mím môi, lòng tham nổi lên, cậu bước gần về phía Vân Thi Thi, đến gần cô một chút, lại thêm chút nữa, cậu chỉ muốn được gần cô thêm chút nữa, một chút nữa thôi.

Vân Thiên Hữu thoáng nhìn thấy hành động này của Mộ Dịch Thần, từ trong ngực của Vân Thi Thi ngẩng lên nhìn về phía Tiểu Dịch Thần.

Vân Thi Thi cũng nhìn về phía đó, Vân Thiên Hữu nhẹ nhàng nhích sang một bên, chừa ra nửa chỗ trống bên cạnh mình.

Hữu Hữu ôm bả vai của Vân Thi Thi, nói nhỏ vào tai cô: “Mẹ, đó là anh của con, anh ấy đã cứu con đó, tên anh ấy là Mộ Dịch Thần”

Anh…

Một tiếng anh này, làm Mộ Dịch Thần chấn động, Hữu Hữu không nói to lên mà chỉ nói nhỏ vào tai Vân Thi Thi, chứng tỏ trong thâm tâm cậu cũng đã nhận Mộ Dịch Thần làm anh mình rồi.

Vậy là, chịu nhận người anh này rồi à!

Hữu Hữu xấu hổ không dám nói to, nhưng thật ra thì cậu đã nhận rồi, vì thế mới nhường lại một nửa vị trí trong lòng Vân Thi Thi cho Mộ Dịch Thần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện