Tình trạng vết thương như vậy, lúc tiếp nhận cánh tay, nếu là những đứa
trẻ khác, sợ là đều sẽ khóc rất dữ dội, bên cạnh còn phải có hộ sĩ không ngừng dụ dỗ.
Tuy là tổn thương nhỏ, nhưng lúc nối lại, rất đau, đủ để dọa sợ không ít đứa trẻ nhát gan.
Nhưng hai thằng nhóc này, lại đặc biệt ngấm ngầm chịu đựng, giống như muốn thi đấu với nhau, ai cũng không khóc.
Hai thằng nhóc bớt lo, bác sĩ cũng thoải mái không ít, rất nhanh liền đơn
giản xử lý xong tình trạng vết thương, vì thế, ở trước mặt Vân Thi Thi
khen không ngừng: "Hai đứa bé này của cô thật là dũng cảm, không khóc
chút nào."
Vân Thi Thi nghe xong, cũng không biết nên vui hay buồn.
Luôn cảm thấy được người ngoài khen hai đứa nhỏ sáu tuổi hiểu chuyện ngoan
ngoãn, thành thục, người làm mẹ, ngoại trừ có chút vui mừng đồng thời,
cũng có chút cảm giác khó chịu.
Lúc trở lại phòng bệnh, bởi vì
tình trạng vết thương của Tiểu Dịch Thần khá là nặng, cần nằm viện, do
đó Vân Thi Thi vội vã lấy tiền đến nộp chi phí, lại mua trái cây và đồ
ngọt.
Trẻ con, có lẽ đều yêu thích đồ ngọt!
Hữu Hữu rất
thích ăn bánh tây, Tiramisu, lần này, Vân Thi Thi đặt biệt đi tới tiệm
bánh tây, mua hai phần, còn cố ý bỏ ra một chút tâm tư chọn rất nhiều
khẩu vị khác nhau.
Tiểu Dịch Thần chưa từng ăn Tiramisu, nếm thử một miếng, con mắt đều tỏa ánh sáng.
Vân Thi Thi thấy cậu nhóc yêu thích, trong lòng tự nhiên cao hứng, đút từng miếng từng miếng.
Vốn sắc mặt Tiểu Dịch Thần căng thẳng, cũng dần dần lộ ra tươi cười tự đáy lòng.
"Ăn ngon không?"
Vân Thi Thi dò hỏi, lại đút thêm một miếng.
Tiểu Dịch Thần chuyển động ánh mắt, há miệng, trong miệng đầy bánh sữa.
Trong lòng ấm áp.
Mộ Uyển Nhu chưa từng đút cho cậu ăn như thế.
Còn cha có một lần cho cậu ăn, là lúc cậu nóng sốt không xuống giường được, động tác lại không được dịu dàng thế này, có vẻ hơi gượng gạo, thường
xuyên làm bỏng miệng của cậu.
"Ừ, thật ngọt, còn muốn!" Tiểu Dịch Thần hài lòng cong khóe môi, liếm liếm đầu lưỡi.
Mặt mày của cậu giống như Mộ Nhã Triết, nhưng khi nở nụ cười, lại dễ thương đẹp đẽ như vậy, béo mập non nớt, có chút manh.
Đứa nhỏ này, nên cười nhiều, sẽ rất đáng yêu!
Nhớ tới lần đầu khi nhìn thấy cậu, vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững xoay người, trên mặt lạnh lẽo làm người ta
sợ hãi.
Cực kỳ giống người đàn ông kia, dáng vẻ gương mặt lúc căng thẳng, hai cha con quả thực giống nhau như đúc.
Nhưng một đứa trẻ sáu tuổi, là lúc ngây thơ hồn nhiên nhất.
Hẳn là nên cười nhiều một chút mới đúng.
Tâm tình của Vân Thi Thi cũng cởi mở lên, lại một muỗng tiếp một muỗng mà đút.
Rất nhanh, một hộp Tiramisu đã giải quyết hết.
Nhưng Mộ Dịch Thần lại cảm thấy ăn chưa đủ, vẫn còn dáng vẻ tham ăn, tầm mắt
quét về phía đồ ngọt, Vân Thi Thi vừa nhìn đã nhìn thấu tâm tư của cậu
nhóc, cười nói: "Điểm tâm ngọt không thể ăn nhiều, nếu không sẽ bị sâu
răng."
"Không sao đâu, tiếp tục ăn một cái bánh tây được chứ? Con còn muốn ăn!"
Ánh mắt Tiểu Dịch Thần toát ra sự khao khát, hiệu quả làm nũng của cậu nhóc kém xa Vân Thiên Hữu đã dày công tôi luyện, trình độ như thế này đã đòi hỏi làm nũng cùng cô.
Vân Thi Thi làm sao mà từ chối cậu, luôn mãi căn dặn: "Cái cuối cùng rồi!"
Thế là, gói bánh tây lại.
Trong lòng Tiểu Dịch Thần có chút trộm vui mừng, trẻ con không giấu được
tâm tư, phần vui vẻ lén lút này rất nhanh hiện lên ở trên mặt.
Vân Thi Thi cũng không biết, cậu có chỗ nào thèm ăn? Rõ ràng là rất hưởng thụ sự dịu dàng của cô trong quá trình đút ăn.
Mặc dù là không thích ăn bánh tây, cũng cảm thấy ngon lành.
Một khối bánh tây nho nhỏ, nhưng Vân Thi Thi sợ trẻ con sẽ bị sặc, nên cố ý bẻ ra thành hai khối, lại nhún thêm chút sữa bò, chấm trám, đút vào
trong miệng của cậu nhóc.