Mở mắt ra, chính là thế giới trắng lóa như tuyết, trong giấc mộng, cũng là bóng tối vô cùng vô tận. Lúc nào cũng có mùi vị của nước khử trùng,
đó là mùi vị cậu ghét nhất.
Cậu nhìn thấy ánh mặt trời, đại khái đều là đứng ở phía trước cửa sổ bệnh viện quan sát. Cậu còn nhớ mang
máng, ngoài cửa sổ bệnh viện, là mảnh cỏ xanh rất lớn.
Rất nhiều trẻ con đến thăm bệnh ở trên sân cỏ thoả thích chạy trốn, chơi đùa, trong tay cầm bóng bay, chạy nhảy vui đùa.
Không cẩn thận, bóng bay liền từ trong tay bay ra ngoài, bay lên trời cao.
Cậu ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn quả bóng bay đó bay đi, cho đến khi nó biến mất hoàn toàn, không còn nhìn thấy.
Đó cũng có thể là niềm vui duy nhất vào lúc ấy!
Vân Thi Thi thấy sắc mặt cậu hơi trắng bệch, biết là cậu nhớ tới chuyện đau lòng.
Hữu Hữu biết thân thể mình không tốt, cậu cũng muốn chơi đùa, nhưng mà từ
nhỏ bác sĩ đã căn dặn cô, không thể để cho con trai chạy nhảy quá độ,
nếu không sẽ khiến cho trái tim cung cấp máu không đủ, khó thở, nặng thì dẫn đến bị sốc.
Cô rất ít để cậu đi ra ngoài chơi đùa cùng những đứa trẻ khác, đại đa số đều ở cùng cậu nhóc chơi một ít game trí tuệ có ích.
Dưới sự điều dưỡng tỉ mỉ của Vân Thi Thi, thân thể cậu mới dần dần có khởi sắc.
Vân Thi Thi cười yếu ớt nói: "Nhưng mà Hữu Hữu, con không thể nghĩ như vậy, mẹ và cậu ấy bị chia tách sáu năm, cho nên, yêu thương vốn cho các
con, đều dành hết cho con."
"À..." Mặt Vân Thiên Hữu ngẩn ra.
Là như vậy sao?
Ngược lại, là cậu chiếm lấy yêu thương dành cho Mộ Dịch Thần sao?
Vân Thi Thi lại nói: "Ngày hôm nay, con nói với mẹ, là anh trai cứu con."
Hữu Hữu kinh ngạc gật gật đầu, quả thực, là Mộ Dịch Thần cứu cậu.
Nếu không phải cậu ta, hậu quả khó mà lường được.
Hơn nữa, trong lòng cậu hiểu rõ, tên sát thủ kia, rõ ràng, là nhằm vào cậu đến!
Chuyện này ở trên đường đến bệnh viện, cậu đã cân nhắc nhiều lần, luôn
cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Thế là cậu nói với Vân Thi Thi, cậu thấy mệt
mỏi, muốn
ngủ một lúc.
Nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.
Có rất nhiều điểm đáng hoài nghi.
Tự nhiên Vân Thi Thi không biết hiện tại trong lòng Vân Thiên Hữu đang
nghĩ cái gì, tiếp tục nói: "Mẹ cũng cảm thấy khó mà tin nổi! Anh trai
con mạnh thật, cứu Hữu Hữu của chúng ta, mẹ rất cảm kích cậu ấy! Con
không cảm kích sao?!"
Vân Thiên Hữu lấy lại tinh thần, lập tức
phản ứng lại nói: "Đương nhiên cảm kích. Cậu ta cứu con, muốn con làm
cái gì, cũng có thể!"
"Hữu Hữu thật hiểu chuyện." Vân Thi Thi vui mừng hôn một cái lên trán cậu.
Vân Thiên Hữu có chút xoắn xuýt nói: "Nhưng con lại không thể, chia sẻ yêu thương của mẹ cho cậu ta."
"Mẹ, Hữu Hữu yêu mẹ."
Vân Thi Thi nghiêm túc nhấn mạnh.
Vân Thiên Hữu nghe vậy, mím môi, gật gù: "Mẹ yêu Hữu Hữu, Hữu Hữu cảm nhận được!"
"Mẹ yêu con, thế nhưng cũng yêu cậu ấy. Nhưng mà, đó cũng không phải là
con mất đi mẹ. Con cũng nắm giữ yêu thương của anh trai, không phải
sao?"
Ánh mắt Vân Thiên Hữu ngẩn ra, lập tức rơi vào trầm tư.
Câu nói này, sau nhiều lần cân nhắc, rất nhanh liền hiểu được, Vân Thi Thi muốn biểu đạt ý tứ đối với cậu!
Không thể nghi ngờ, cậu là một đứa trẻ thông minh, rất nhanh đã thông suốt vấn đề này.
Bởi vậy, cũng sẽ không để cho Vân Thi Thi làm khó dễ, chỉ là muốn cậu tiếp nhận Mộ Dịch Thần, cần một khoảng thời gian!
Lúc Vân Thiên Hữu ra khỏi phòng vệ sinh, lẳng lặng đi trở về giường bệnh.
Vân Thi Thi đi phía sau cậu, thấy cậu một mình trèo lên giường, lại một
mình thu dọn gọn gàng, kéo chăn đắp lên người, bất đắc dĩ thở dài một
tiếng.