Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Anh Mộ, Đừng Nóng Giận


trước sau

Trong lúc nhất thời, bước chân cứng ngắc tại chỗ.

Thế là cô nhìn thấy Tống Ân Nhã cười híp mắt đi tới trước mặt Mộ Nhã Triết, trên gương mặt non nớt lộ ra má lúm đồng tiền, làm cho Mộ Nhã Triết có phần hoảng hốt, ở trên người cô ta, giống như nhìn thấy một chút bóng dáng của mẹ khi còn trẻ.

Nhất thời, choáng váng, chưa kịp phản ứng.

Tống Ân Nhã lấy điện thoại di động ra, Mộ Nhã Triết đưa tay nhận, một mặt đẹp đẽ của cô ta lại thu về, dấu ở phía sau, dáng dấp quỷ nhỏ nghịch ngợm, giống nhau thời gian khi còn bé ở cùng với anh.

"Anh Mộ, anh không được giận em nữa nhé!"

Mộ Nhã Triết ngẩn ra, im lặng không nói. Lửa giận trong lòng, lại vì nụ cười có một phần giống mẹ, mà giảm đi không ít!

Tống Ân Nhã biết, sắc mặt người đàn ông này lạnh lẽo, là chưa nguôi cơn giận, liền đưa tay ra, ôm lấy bờ vai của anh, làm nũng nói: "Anh Mộ, xin lỗi mà! Lời em nói lúc nãy có hơi quá, nhưng mà, chuyện ngày hôm nay quả thực có chút hiểu lầm, em không nên nói như vậy, em chỉ vô ý nói vậy thôi, anh tha thứ cho em chứ? Có được hay không? Có được hay không?"

Tống Ân Nhã mềm mại làm nũng.

Từ nhỏ Mộ Nhã Triết khá là dung túng cô ta, có lúc quá mức, chọc giận anh, cô ta sẽ trêu đùa anh như vậy, cầu anh tha thứ, chiêu này lần nào cũng đúng.

Đúng như dự đoán, sắc mặt Mộ Nhã Triết lập tức tốt hơn rất nhiều.

"Ừm."

"Thật sự không tức giận?" Tống Ân Nhã mừng rỡ nở nụ cười, thăm dò ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh.

Đã thấy sắc mặt anh đã hòa hoàn đi mấy phần rét lạnh.

Tống Ân Nhã biết, lúc này anh đã không còn tức giận, trong lòng vui mừng nhảy nhót như chim sẻ.

"Cảm ơn anh Mộ! Anh Mộ, ngày hôm nay trở về, nhất định phải thay em cùng Ân Hi nói lời xin lỗi với Tiểu Dịch Thần nha! Ngày hôm nay em không có làm tròn trách nhiệm của một người chị, trong lòng có chút hổ thẹn với Tiểu Dịch Thần, nói với cậu nhóc, lần sau em nhất định sẽ dẫn Ân Hi đến nhận lỗi với cậu ấy!" "Lên đi." Mộ Nhã Triết không nói
quá nhiều, chỉ đưa tay ra cưng chiều vuốt ve đầu cô ta, giục cô ta nên nhanh chóng trở lại phòng bệnh.

Tống Ân Nhã gật gật đầu, đưa điện thoại di động cho anh, lưu luyến không rời sau đó lên lầu.

Mộ Nhã Triết cầm lấy điện thoại di động, xoay người muốn đi, dư quang bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vẻ mặt anh hơi ngưng lại, quay đầu đi, thì thấy Vân Thi Thi xách ấm nước nóng đứng trước cửa thang máy, ánh mắt trước sau không hề động đậy nhìn anh.

Trên mặt, lại là rét lạnh làm người ta sợ hãi.

Sắc mặt Vân Thi Thi lạnh nhạt nhìn anh, trong mắt, một mảnh vắng lặng, trái tim giống như tro nguội, không có bất kỳ một tia sóng lớn.

Chẳng biết vì sao, lúc nãy khi cô nhìn thấy Tống Ân Nhã ôm Mộ Nhã Triết, trên mặt người đàn ông này lại vô ý xẹt qua chút cưng chiều và dung túng, trái tim của cô, như bị lưỡi dao lớn cắt ra một vết thương, máu me đầm đìa.

Nếu không phải vừa rồi tận mắt thấy, cô thậm chí không biết, hóa ra người đàn ông này, cũng sẽ có một mặt mềm mại như thế!?

Vẻ mặt của anh cũng sẽ toát ra sự cưng chiều và dung túng với một người phụ nữ?

Tống Ân Nhã nhào vào trong ngực anh, anh cũng không có đẩy ra, trên mặt lại toát ra sự cưng chiều, không thể nghi ngờ là đâm nhói trái tim cô!

Người phụ nữ này là ai, có thân phận gì, cô không quan tâm!

Quan hệ giữa bọn họ là gì, vì sao Mộ Nhã Triết ở bệnh viện, nhưng không đến phòng bệnh của Tiểu Dịch Thần, lại xuất hiện cùng người phụ nữ xa lạ ở cửa thang máy, cô cũng sẽ không quan tâm!

Cô quan tâm chính là, trong lòng người đàn ông này, rốt cuộc vị trí của Tiểu Dịch Thần đặt ở đâu?

Còn cô, rốt cuộc vị trí của cô được đặt ở đâu!?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện