Đợi đến khi anh chân chính trở thành chủ nhà họ Mộ.
Chờ đến khi anh đoạt được vị trí quyền lực của nhà họ Mộ.
Chờ đến khi, anh diệt trừ những thế lực tàn dư của nhà họ Mộ.
Chờ đến ngày đó, anh sẽ tuyên bố với cả thế giới, Vân Thi Thi là người phụ nữ của anh!
Đây là hứa hẹn của anh dành cho cô
Ý của anh… anh sẽ cho cô một gia đình sao?
Vân Thi Thi bỗng nhiên cảm thấy sống mũi mình cay cay.
Cô luôn càm thấy hạnh phúc có chút xa xôi không thể với tới, mặc dù là người bình thường, nhưng xem ra, muốn có một gia đình hoàn chỉnh, dưới con mắt của cô, cũng là một chuyện vô cùng xa vời.
Người đàn ông này nói, sẽ có một ngày, cô sẽ là người phụ nữ chân chính của anh.
Có danh có phận.
Là ý này sao?
“Sẽ có ngày đó sao?” Vân Thi Thi vẫn có chú không tin.
Mộ Nhã Triết có chút tức giận: “Người phụ nữ này, em đang chất vấn tôi sao?”
Ánh mắt Vân Thi Thi nhìn anh có chút trống rỗng, trong nháy mắt, khuôn mặt cô mất đi tất cả cảm xúc.
Nhìn cô, trong lòng Mộ Nhã Triết dường như bị một cái châm tàn nhẫn đâm.
“Mộ Nhã Triết, anh trả lời tôi, anh yêu tôi sao?”
Vân Thi Thi nhìn chằm chằm vào mặt anh, hỏi từng câu từng chữ.
Trong nháy mắt, Mộ Nhã Triết im lặng.
Đối với định nghĩa việc yêu thích, anh có chút mơ hồ không rõ, anh chưa từng có bất kì người phụ nữ nào, dù cho Vân Thi Thi có ý gì, đối với anh mà nói, cô là người phụ nữ đầu tiên.
Anh vẫn luôn ngạo mạn và tùy tính, lại tự do như gió, chưa bao giờ nguyện bị ràng buộc.
Có thể từ khi người phụ nữ này xông vào thế giới của anh, tất cả trật tự dường như bị đổ nát trong tích tắc.
Anh cũng bắt đầu quen thuộc ngủ dậy trên chiếc giường có nhiệt độ của cô.
Không có cô, sẽ cảm thấy có chút không quen.
Đối với cô, ý muốn chiếm hữu mạnh như vậy, không thích có người đàn ông khác nhìn cô, đụng vào cô, chỉ muốn cô phụ thuộc vào mình.
Cô không ở bên, anh sẽ nhớ nhung
Như là điên là dại.
Muốn con mắt của cô, cô hờn dỗi thì nhíu chặt lông mày, nhớ khi cô ở dưới thân anh xấu hổ nở rộ
Càng nhớ khi cô gối lên khuỷu tay của mình mà ngủ,
khuôn mặt yên tĩnh ngủ say.
Nếu như điều này đồng nghĩa với việc anh yêu thích, vậy thì là yêu thích đi.
Chỉ là hai chữ này, đối với anh mà nói, thật xẩu hổ mở miệng.
Ngay lập tức, anh cúi đầu, dùng vẻ mặt ôn nhu mà hôn, coi như đáp lại cô.
Lần hôn này, không như gió to mưa rào lúc trước, anh chỉ nhẹ nhàng áp lên bờ môi cô, như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt).
Dường như cô chính là vật báu quý giá của thể gian, cẩn thận nâng trong lòng bàn tay từng li từng tí.
Dần dần, Vân Thi Thi cũng từ từ đáp lại nụ hôn của anh, cánh tay chậm rãi ôm bờ vai anh, mặc dù cô có chút ngốc nhưng việc chủ động đáp lại này, Mộ Nhã Triết cảm thấy hết sức hài lòng, ôm chặt lấy, làm nụ hôn này thêm sâu sắc.
Bị cuốn vào nụ hôn, hai người không ý thức được, ở cửa sổ phía sau, một bóng người gầy gò thẳng tắp.
Vân Thiên Hữu đang mặc áo ngủ nghiêng người đứng trước cửa sổ, nhấc lên một góc màn cửa sổ, dò xét cái màn đầy kiều diễm nhu tình ngoài cửa sổ kia, trên khuôn mặt thanh tú mà non nớt hiện lên vẻ phức tạp.
Tuy rằng cậu nhóc còn nhỏ, không hiểu chuyện tình yêu giữa người lớn, nhưng lại cảm giác được mẹ nhóc đang yêu đương một cách ngu ngốc.
Cậu nhóc có thể nhận biết được, mẹ yêu thích người đàn ông này.
Trong mắt Vân Thiên Hữu bỗng nhiên xẹt qua vẻ cô đơn, tiếp đó, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Tay bé bé nắm chặt thành nắm đấm, nhẹ nhàng đập nện mơ hồ làm đau trong lòng.
Nếu như có một ngày, mẹ nói cho nhóc biết, mẹ yêu tha thiết người đàn ông này, nhóc cũng sẽ chẳng ngại ngần mà nhận người đàn ông này là cha
Điều này cũng không có nghĩa là nếu như người đàn ông này bắt nạt mẹ, nhóc sẽ ngồi xem mặc kệ!