Khi cô vất vả mới bò ra được khỏi xe, đẩy em trai ra ngoài không bao lâu sau chiếc xe liền bốc cháy.
Mà cô cũng bởi vì bị thương quá nặng, ngất đi.
Khi tỉnh lại, cả người cô chỉ bị thương nhẹ, đứa em trai lại không thấy tung tích.
Mà mẹ lại oan uổng bỏ mình nơi xuống rừng núi.
Trước khi giấy khai tử được thông báo, cô mang theo cả cánh tay bị thương ngã xuống, trơ mắt nhìn mẹ bị đẩy vào nhà xác lạnh lẽo, cô đi sát mẹ, không khóc, không có một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Dường như cô đã quên nước mắt là như thế nào rồi.
Ngày trước mẹ cũng không có bạn bè gì cả, hậu sự cũng là do mọi người trong cộng đồng hảo tâm giúp đỡ, dù không có máu mủ gì cả, nhưng nhìn thấy cô đáng thương, tuy vậy lễ tang cũng chỉ được làm qua loa.
Sau khi nằm viện ròng rã một tháng trời, cô đã quên chuyện mình làm sao lại vượt qua được.
Nửa đêm mơ về mẹ, trong lòng lại xót xa, mãi đến tận khi xuất viện, gần đến khi cô ra khỏi cửa viện, tận trong đáy lòng mới rõ ràng, từ hồi đó trở đi, chỉ còn lại mình cô.
Ngoại trừ một miếng ngọc bôi, mẹ chẳng để lại cho cô cái gì cả.
Miếng ngọc bội này, cô luôn nhớ mẹ lúc nào cũng mang theo bên mình, nửa bước không rời.
Đối với chuyện thân phận của bản thân, mẹ chư bao giờ nhắc qua.
Mà chuyện liên quan đến ông ngoại và ba, mẹ luôn ngậm chặt miệng, nhưng mà cô vẫn nhớ, nơi mà mẹ nhắc tới, đó là nhà họ Mộ, nơi mà bà suốt đời căm hận.
Người trong miệng mẹ, gọi là Mộ Thịnh, người mà mẹ cả đời này hận nhất, chính là con quái vật tàn ác này!
Số lần mẹ cô nhắc đến nhà họ Mộ không nhiều, chỉ một bàn tay là có thể đếm hết.
Đối với chuyện cha cô là ai, mẹ cô lại chưa bao giờ nhắc đến.
Bởi cô không có người thân, cho nên sâu khi hoàn thành một loạt các thủ tục, cô bị đưa đến một cô nhi viện tư nhân.
Nơi đó trở thành ác mộng suốt đời của
cô.
Những đoạn ký ức đó quá mức đen tối, cô không muốn nhớ lại, cũng giống như việc mất trí nhớ có lựa chọn, quên đi những ký ức đau thương.
Có thể đến tận khi Mộ Uyển Nhu nói câu kia: “Đồ bại hoại ti tiện vĩnh viễn chính là bại hoại ti tiện, trời sinh thấp hèn!”
Làm cho cô bỗng dưng nhớ lại, lúc còn bé, từng có môt cô bé chỉ vào cô, chửi cô như vậy.
…
Mới vào cô nhi viện, cô liền bị đưa đến phòng ngủ của mình.
Có điều, phòng ngủ hai mươi mét vuống bé xíu, thế nhưng lại có mười sáu đứa bé chen chúc, tám cái giường, trên dưới hai tầng, cực kỳ chật chội.
Ngủ chung cùng cô có một cô bé, người lớn gọi cô ta là Tiểu Nhu, dung mạo xinh đẹp hào phóng, được một gia đình giàu có nhận nuôi, cô cũng khát vọng được như thế.
Nhưng không giống với những đứa bé khác, trong ký ức, cô ta đều mặc những bộ quần áo ngăn nắp xinh đẹp, có lúc thì áo này váy nọ, lúc nào cũng có rất nhiều kẹo và đồ ăn vặt, lúc vung tay nhấc chân cực kỳ giống công chúa nhỏ được mọi người cưng chiều, được mọi người xum xoe, cao cao tại thượng.
Trong cô nhi viện, viện trưởng cũng như các thầy cô đều rất thích cô ta, ngay cả bọn trẻ cũng vậy.
Cô ta nhìn như tiên nữ nhí vậy, người lớn đều rất yêu thích cô ta.
Khi đó, cô còn chưa nguôi ngoai được việc mẹ ra đi, tâm trạng nặng nề không thích nói chuyện, có chút tự bế, vậy nên các bạn nhỏ đều không chơi đùa cùng cô.
Cô bé ấy chính là người đầu tiên nói chuyện cùng cô, lúc cô đang cô đơn và bất lực, cô ta cho cô một viên kẹo, rồi nói rằng: “Tôi tên Tiểu Nhu, cậu tên gì? Chúng ta làm bạn tốt đi!”