Ngải Luân nghiêm túc nắm bả vai cô ta, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói: "Em nghĩ một chút xem, chúng ta làm chuyện đó nhiều lần như vậy, trước giờ chưa từng dùng biện pháp an toàn. Bây giờ kiểm tra ra có dấu hiệu có thai, em cảm thấy đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Mỗi một câu một chữ mà anh ta nói đều vô cùng chuẩn xác, đúng là rất hợp lý.
Mộ Uyển Nhu lập tức yên lặng!
Đúng là cô ta và Ngải Luân từng làm chuyện đó nhiều lần, có lẽ là bởi vì biết mình không thể mang thai cho nên cô ta chưa từng lo lắng, cũng chưa từng dùng biện pháp an toàn, mà Ngải Luân cũng không phòng ngừa.
Nhưng nghĩ cẩn thận, mấy ngày nay đúng là có cái gì đó không đúng.
Mỗi buổi sáng trước khi ăn cơm đều cảm thấy buồn nôn, lúc đầu triệu chứng không nghiêm trọng lắm, nhịn một chút là được, cô ta cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng mấy ngày nay cảm giác choáng váng và mệt mỏi càng ngày càng nghiêm trọng, lúc ăn cơm cũng không có khẩu vị, luôn cảm thấy uể oải, nhưng cô ta cũng chỉ cho rằng bởi vì mấy ngày nay liên tục gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc mà thôi.
Bởi vì sự kiện kia, mấy ngày nay cô ta luôn không yên lòng, thậm chí đã quên mất một chuyện.
Chính là kỳ sinh lý của cô ta thực sự bị trễ, đã rất lâu rồi vẫn chưa xuất hiện.
Thể chất của cô ta cũng coi như là không tệ, từ trước tới giờ chu kỳ sinh lý khá đều đặn, nhiều lắm cũng chỉ sai lệch vài cha ngày, nhưng lần này đã chậm mất mấy tuần, điều này đối với cô ta quả thực là bất thường!
Mới đầu cô ta không để ý lắm, chỉ cho rằng ngủ không ngon giấc, cho nên đây là hiện tượng bình thường.
Hôm nay suy nghĩ cẩn thận lại thì không tránh khỏi kinh hãi.
Sắc mặt Mộ Uyển Nhu lập tức trở nên khó coi, cô ta cảm thấy rất khó tin, cúi đầu xuống, hai tay che lấy bụng, lòng bàn tay nhẹ nhàng úp lên, tạm thời vẫn chưa thể tin được.
Cô ta... có thai?
Nghĩ đến chuyện này hoàn toàn có khả năng, trong lòng cô ta nhất thời rối bời, không biết nên mừng
hay nên lo!
Đây là ý gì?
Ông trời đang đùa cô ta sao?
Không phải là cô ta bẩm sinh đã không thể mang thai sao? Những chuyên gia nổi tiếng kia đã khẳng định chắc chắn cô ta không thể mang thai, sinh con, vậy tại sao hôm nay cô ta lại có triệu chứng có thai?
Mặc dù cô ta không hề có kinh nghiệm đối với chuyện mang thai này, nhưng được Ngải Luân nhắc nhở, cô ta quả thật nhận ra mấy ngày nay thân thể xuất hiện triệu chứng khác thường, hơn nữa còn rất giống triệu chứng mang thai!
Cô ta thật sự đã có thai sao?
Nói cách khác, cô ta không phải là không thể mang thai, cô ta vẫn có hy vọng có thể mang thai, có cơ hội sinh con nối dõi cho nhà họ Mộ?
Mộ Uyển Nhu vừa nghĩ đến đây, lại nghĩ đến có thể sinh con cho Mộ Nhã Triết, là con của bọn họ, là ruột thịt của chính mình, trái tim cô ta liền cảm thấy vô cùng vui mừng.
Cô ta run rẩy bưng kín mặt, đôi mắt kích động rưng rưng nước mắt.
Mộ Uyển Nhu vui mừng đến mức mở to hai mắt, chợt rướn người dậy, đưa tay bắt lấy cổ áo Ngải Luân, mừng rỡ như điên mà nói: "Anh nói là tôi có thể mang thai sao? Nói cách khác, tôi vẫn còn cơ hội mang thai phải không?"
Ngải Luân nhìn chằm chằm khuôn mặt vì vui mừng mà trở nên biến dạng của cô ta, trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót, buồn vui lẫn lộn.
Một mặt là vui mừng, vui mừng bởi vì cuối cùng Mộ Uyển Nhu đã có thể hoàn thành giấc mộng làm mẹ của mình, mà nay đứa bé trong bụng cô ta là của anh ta, mơ hồ cảm nhận được trách nhiệm của một người sắp làm cha.
Mặt khác lại cảm thấy chua xót, bởi vì buồn vui của cô gái này rốt cuộc vẫn là không có quan hệ gì với anh ta.